Trình Loan Loan bố trí lại viện của mình một lần nữa, sắp xếp các mạch vô hình ở khắp mọi nơi, chốt mở giấu trong tay áo nàng.
Trừ việc đó ra, nàng còn để Tiểu Hắc về nhà dẫn bầy sói trên núi xuống, tạm thời ở lại mấy ngày. Nàng phục vụ ăn uống đầy đủ, thời điểm quan trọng này cần hơn mười con sói đến trấn giữ.
Vào ngày thứ hai sau khi nàng trở về, Thẩm Huyện lệnh đã tới thôn Đại Hà.
Hơn bốn tháng không gặp, Trình Loan Loan phát hiện Thẩm Huyện lệnh gầy đi không ít, làn da cũng trở nên đen hơn, hẳn là vì chuyện bông vải, guồng nước các thứ mà thường bôn ba trong thôn, bị phơi nắng thành như vậy.
“Chúc mừng Tuệ An nhân.” Thẩm Huyện lệnh chắp tay nói: “Bây giờ hẳn nên gọi ngài một tiếng Ti tân đại nhân, thật sự là không dám tưởng tượng.”
Hai năm trước nàng vẫn còn là một nông phụ bình thường mà hai năm sau đã lắc mình biến thành nữ quan triều đình đầu tiên của triều Đại Vũ, quả thật là không dám tưởng tượng.
Trình Loan Loan cười nói: “Thẩm đại nhân đến đúng lúc lắm, để ta kể cho đại nhân chi tiết tình hình của Tiểu Chính. Sau khi cuộc thi kết thúc, hắn vẫn luôn bôn ba quanh kinh thành mưu cầu một chức quan, cứ lăn qua lộn lại như vậy mấy tháng, cuối cùng cũng có ít tin tức. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn hắn sẽ trở thành một tiểu học quan của học quan phủ ở kinh thành.”
Thẩm Huyện lệnh thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo vậy chứ, tại sao cứ nhất định phải ở lại kinh thành, bên đó khắp nơi đều là đệ tử thế gia, rất khó có thể trở nên nổi bật….”
Trình Loan Loan cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Huyện lệnh, trong lòng đoán, phỏng chừng người làm cha này vẫn chưa biết nhi tử mình đã sớm nảy nở tình yêu.
Nàng ho hai tiếng rồi nói: “Chuyện là, Thẩm đại nhân, ngài có biết vì sao Tiểu Chính lại kiên trì ở lại kinh thành không?”
Thẩm Huyện lệnh lắc đầu: “Mỗi lần ta viết thư gửi cho Tiểu Chính đều hỏi chuyện này nhưng hắn chưa từng trả lời trực tiếp, Tuệ An nhân biết nguyên nhân trong đó sao?”
“Tiểu Chính ở lại kinh thành là vì Lâm gia.” Trình Loan Loan ăn ngay nói thật: “Chính là vì Lâm tiểu thư, đích nữ của Ngự sử đại nhân. Tiểu Chính biết sớm hay muộn cả nhà Ngự sử đại nhân cũng sẽ trở lại kinh thành cho nên muốn đứng vững ở kinh thành, hy vọng Lâm phu nhân có thể gả Lâm tiểu thư cho hắn.”
“Làm càn….” Thẩm Huyện lệnh trợn tròn mắt: “Mặc dù Lâm Ngự sử chỉ là quan thất phẩm nhưng hắn là người Lâm gia, nhất định sẽ thăng tiến rất cao. Nếu tiểu tử này thi đỗ tiến sĩ, muốn thành thân với Lâm tiểu thư cũng không phải không có khả năng…. Nhưng hắn chỉ là một cử nhân mà thôi, lấy đâu ra tự tin….”
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Tiểu Chính chỉ là thiếu niên, đâu có nghĩ được nhiều như vậy, hắn thích Lâm tiểu thư đương nhiên sẽ sẵn lòng cố gắng. Hơn nữa Tiểu Chính đã chín chắn hiểu chuyện hơn trước kia nhiều rồi.”
Thẩm Huyện lệnh im lặng.
Đột nhiên hắn ý thức được mình không bằng nhi tử.
Hắn thích nữ tử trước mắt nhưng hình như chưa bao giờ vì thế mà thử cố gắng.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn Tuệ An nhân càng đi càng xa, càng chạy càng cao. Bây giờ hắn phải ngẩng đầu lên cao mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy vạt áo của nàng.
Hắn đã buông bỏ rồi, đã buông bỏ từ lâu rồi….
Trình Loan Loan cảm giác được người ngồi đối diện đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình. Nàng ho nhẹ một tiếng nhưng Thẩm Huyện lệnh vẫn chìm trong ngây ngẩn, đôi mắt kia đen láy, nhìn thoáng qua không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì, toàn thân nàng cũng trở nên không thoải mái.
Nàng đang chuẩn bị gọi Hồng Diễm chêm trà thì lúc này Trình Viên Viên đi vào từ cổng viện, trong tay mang theo một chiếc giỏ trúc: “Không biết mấy thứ kỳ lạ này mọc trong hồ sen của muội từ lúc nào, Đại Nha đã thử rồi, rất ngọt, muội xem thử đây là cái gì?”
Nàng ấy nói xong thì mới chú ý thấy trong viện còn có người, nhanh chóng hành lễ: “Dân phụ gặp qua Huyện lệnh đại nhân.”
Lúc này Thẩm Huyện lệnh mới phục hồi lại tinh thần, liên tục nói: “Không cần khách sáo, đứng lên đi.”
Trình Viên Viên đứng thẳng người, cách xa Thẩm Huyện lệnh một chút, một nông phụ như nàng ấy không hiểu biết gì cả, sợ nhất là ở cùng một chỗ với những người làm quan thế này.
Trình Loan Loan xách chiếc giỏ trúc kia lại, thoáng chốc vui vẻ: “Đây là củ ấu, ăn non hay già đều rất ngon.”
Nàng cắn một miếng: “Ôi chao, thật sự rất ngọt, có thể bóc ra xào lên làm món ăn, cực kỳ ngon.”