Hẳn là chim và các loại động vật linh tinh khác đã đưa hạt giống củ ấu từ nơi khác đến thôn Đại Hà, năm trước nàng không chú ý thấy mà năm nay đã phát triển thành một vùng lớn.
Trình Viên Viên cười rộ lên: “Muội thích ăn là tốt rồi, tỷ bảo Đại Nha Nhị Nha đến hồ sen hái thêm rồi đưa đến đây.”
Trình Loan Loan nhìn lướt qua Thẩm Huyện lệnh, thấy hắn không có ý muốn đi nên chỉ đành mở miệng nói: “Nếu Thẩm đại nhân không có việc gì thì chi bằng ở lại ăn bữa cơm rau dưa?”
Thẩm Huyện lệnh đồng ý gật đầu: “Sau khi ăn xong chúng ta bàn chuyện đổi thôn Đại Hà thành trấn Đại Hà.”
Trình Loan Loan sửng sốt: “Đổi thôn thành trấn?”
“Đầu năm nay Tri phủ đại nhân đã nhắc đến chuyện này nhưng bởi vì đây là chuyện quan trọng nên vẫn luôn ở trong giai đoạn chuẩn bị, bây giờ cuối cùng cũng có manh mối rồi.” Thẩm Huyện lệnh cười nói: “Buổi chiều triệu tập hết lý chính mấy thôn phụ cận đến đây mở cuộc họp, cụ thể còn muốn trưng cầu ý kiến của mọi người.”
Trình Loan Loan hiểu rõ, thôn Đại Hà phát triển càng ngày càng tốt, quy mô khu chợ không thua gì huyện Bình An, quy mô học đường Đại Hà lại còn tốt hơn mấy lần so với học đường lớn nhất của huyện Bình An. Vấn đề khó giải quyết trước mắt chính là nhân khẩu không đủ nhiều, vậy chắc chắn phải thu nạp thôn dân của các thôn xung quanh. Nếu thôn dân xung quanh đều không muốn sát nhập thành một trấn thì sợ là phải gác lại chuyện này….
Nhưng mà càng về sau thôn Đại Hà sẽ phát triển càng ngày càng tốt, đổi thôn thành trấn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nàng bảo người mời lý chính đến trò chuyện với Thẩm Huyện lệnh còn mình nhanh chóng rời đi cùng Trình Viên Viên. Nàng thật sự chịu không nổi ánh mắt đó của Thẩm Huyện lệnh, nhìn đến mức da đầu nàng tê dại.
“Loan Loan, tỷ cảm giác Huyện lệnh đại nhân….” Trình Viên Viên kéo Trình Loan Loan lại gần, kề tai nói nhỏ: “Lúc tỷ bước vào, thấy đại nhân đang nhìn chằm chằm muội, có phải vẫn còn ý định lấy muội hay không?”
Nàng ấy nghe nói hơn một năm trước, Huyện lệnh đại nhân từng phái bà mối đến nhà Trình Loan Loan đề thân, chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, không phải Huyện lệnh đại nhân vẫn chưa từ bỏ ý định đấy chứ.
Trình Loan Loan cười gượng: “Vừa nãy đang nói về chuyện của Tiểu Chính, Huyện lệnh đại nhân chỉ đang tự suy nghĩ thôi, không phải nhìn chằm chằm muội đâu.”
“Loan Loan, năm nay muội cũng ba mươi lăm tuổi rồi, lẽ nào vẫn tiếp tục sống một mình sao?” Trình Viên Viên thật lòng nói: “Tỷ cảm thấy Huyện lệnh đại nhân rất không tồi, chi bằng….”
“Ngừng ngừng ngừng, ngừng lại.” Trình Loan Loan đau đầu: “Đại tỷ, không phải tỷ cũng bốn mươi tuổi đấy sao, nếu có thời gian quan tâm đến mấy chuyện linh tinh của muội thì không bằng ngẫm lại chính bản thân mình thì hơn. Nếu tỷ muốn tìm một người để gả thì muội muội này nhất định sẽ cố gắng bảo người ta giới thiệu một nam nhân tốt….”
Mặt của Trình Viên Viên thoáng chốc đỏ rực: “Muội nói lung tung bậy bạ gì vậy chứ. Được rồi, không nói nữa, nhanh chóng hái củ ấu đi.”
Hoa sen đã nở hoa lượt cuối, một ít đã tàn lụy, một ít vẫn đang nở rất đẹp, cánh hoa rơi đầy trên mặt hồ, cá bơi tung tăng làm lay động lá hoa, trên mặt hồ có vô số củ ấu trôi nổi, từng củ nho nhỏ, mềm mại mọng nước, sau khi bóc vỏ bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào.
Sau khi hái củ ấu về liền bỏ vào nồi nấu chín, sau đó bóc vỏ, nêm nếm một ít gia vị rồi trộn đều là sẽ trở thành món cơm trộn củ ấu dẻo ngọt thơm ngon.
Trình Loan Loan bảo mọi người sắp hai bàn ăn trong viện, cố ý phân ra bàn nam và bàn nữ, để lý chính và Triệu Đại Sơn uống rượu với Thẩm Huyện lệnh còn nàng cùng hai tức phụ và bọn nhỏ ngồi một bàn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, lý chính liền vội vội vàng vàng bận rộn lu bù, phái người đến mời lý chính các thôn phụ cận đến dự cuộc họp.
Chỗ được thôn Đại Hà đặc biệt sửa sang để tổ chức các cuộc họp nằm ngay tại kho hàng chỗ khu chợ. Sau khi thành lập ban quản lý thôn thường xuyên phải tổ chức các cuộc họp nhỏ nên dứt khoát biến kho hàng thành phòng họp, sắp thêm một ít bàn ghế, bình thường mọi người đều thảo luận các công việc quan trọng ở đây.