Lý chính của ba mươi sáu thôn trực thuộc huyện Bình An đều đến đông đủ, thôn Đại Hà ngoài lý chính ra thì còn có mặt nhân viên quản lý và Trình Loan Loan.
Thẩm Huyện lệnh ngồi ở vị trí chủ trì, vào thẳng chủ đề chính: “Nửa năm trước bản quan và Tri phủ đại nhân đã bàn bạc về việc đổi thôn Đại Hà thành trấn Đại Hà, bởi vì nhiều lần được triều đình ban thưởng ruộng tốt nên đất đai thôn Đại Hà đã đạt tới quy mô mà một trấn nên có nhưng dân cư lại chưa đủ…. Hôm nay triệu tập các vị lý chính đến đây là để bàn bạc về chuyện sát nhập.”
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt các lý chính ở đây thoáng chốc có sự khác biệt.
Một số người trong lòng cảm thấy đố kỵ, rõ ràng trước đây thôn bọn họ giàu có hơn thôn Đại Hà, vậy mà chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã bị đuổi kịp và vượt qua. Vả lại nay thôn Đại Hà sắp sửa trở thành trấn Đại Hà trong khi thôn bọn họ không khác gì hai năm trước, so sánh như vậy khiến họ thật sự có cảm giác cực kỳ tức giận.
Cũng có lý chính một vài thôn cảm thấy kích động, ví dụ như Vương Gia Đôn, Lý Gia Câu, thôn Hoa Quế…., bọn họ cách thôn Đại Hà gần như vậy, nếu thôn Đại Hà trở thành trấn Đại Hà, cần thêm dân cư thì chắc chắn sẽ thu nạp từ thôn bọn họ đầu tiên, vậy chẳng phải bọn họ sẽ từ người nông thôn trở thành người thị trấn sao?
Thẩm Huyện lệnh đưa mắt quan sát hết tất cả vẻ mặt của mọi người: “Một thị trấn cần nhiều người làm nhiều công việc khác nhau, nghề nông đã có đủ thậm chí là nhiều rồi, như vậy bây giờ phải thu nạp thêm công nhân, thợ mộc, thợ xây, thợ mổ heo, thợ rèn, thợ làm bông, thợ dệt…. Dần dần chỉ cần là người tinh thông một tay nghề nào đó đều có thể an cư lạc nghiệp ở thôn Đại Hà, hưởng thụ chính sách giảm thuế của thôn Đại Hà, mà nhi tử khuê nữ đều có thể trực tiếp nhập học tại học đường Đại Hà.”
Lý tộc trưởng mở miệng hỏi: “Chính sách giảm thuế là gì?”
Theo ông ấy biết, hai năm trước bởi vì trồng được lúa tái sinh mà thôn Đại Hà được giảm thuế ruộng trong vòng ba năm, năm nay đã đến năm cuối cùng, cho dù bây giờ bọn họ trở thành người của thôn Đại Hà thì cũng không chiếm được nhiều lợi ích lắm.
Thẩm Huyện lệnh cười nói: “Mười năm đầu tiên sau khi thành lập trấn Đại Hà, thuế ruộng và thuế kinh doanh ở các khu vực trực thuộc đều sẽ được giảm một nửa.”
Trong thoáng chốc hơi thở của Triệu lý chính trở nên dồn dập, sau khi thôn bọn họ phát triển chợ và du lịch, tiền thuế mỗi quý phải nộp lên trên làm ông đau lòng tiếc rẻ không thôi, nếu có chính sách miễn giảm thuế này thì tiền thuế tiết kiệm được có thể xây dựng thêm thôn Đại Hà… À không, phải là xây dựng thêm trấn Đại Hà, làm cho trấn của bọn họ trở thành trấn đứng nhất của Hồ Châu, thậm chí là đứng nhất tỉnh Vân.
Ông lập tức mở miệng nói: “Nếu thật sự thành lập trấn Đại Hà, khu chợ sẽ tiếp tục được mở rộng, đường phố sẽ được quy hoạch lại một lần nữa, cũng phải tăng thêm các địa điểm du lịch. Khi trấn Đại Hà hấp dẫn càng nhiều người đến thì hoạt động kinh doanh ở trấn trên cũng có thể kiếm được không ít tiền tài. Chỉ cần trở thành người của trấn Đại Hà chúng ta thì có thể được ưu tiên thuê cửa hàng, phương diện giá cả cũng sẽ được ưu đãi rất nhiều…. Thêm điều nữa chính là có thể trực tiếp nhập học tại học đường Đại Hà. Mọi người phải biết rằng học đường này của chúng ta đã sản sinh ra một Thám hoa lang, còn có một cử nhân, kỳ thi phủ thi viện sang năm nhất định sẽ có thêm nhiều học trò ưu tú….”
Lý chính Vương Gia Đôn lập tức nói ngay: “Vậy nếu người nông dân không tinh thông nghề nào cả muốn trở thành người của trấn Đại Hà thì nên làm gì?”
“Những người đã làm công ở trấn Đại Hà hơn ba năm hoặc là người có đất đai ruộng vườn ở đây đều có thể được ở lại.” Thẩm Huyện lệnh ngừng một lát rồi mở miệng nói tiếp: “Nhưng Vương Gia Đôn giáp ranh thôn Đại Hà, ý tứ của Tri phủ đại nhân chính là nếu thôn dân của Vương Gia Đôn không có dị nghị gì cả thì có thể sát nhập thẳng Vương Gia Đôn vào phạm vi trấn Đại Hà.”
“Không có dị nghị. Không hề có bất kỳ dị nghị nào cả.” Vương lý chính hăng hái đứng dậy: “Đa tạ Huyện lệnh đại nhân, đa tạ Tri phủ đại nhân, ta phải trở về báo tin tức tốt này cho nhóm thôn dân ngay.”
Nếu trở thành người của trấn Đại Hà, tham gia xây dựng thị trấn thì lợi nhuận chia cuối năm cũng sẽ có một phần của Vương Gia Đôn bọn họ, đây thật sự là một chuyện tốt trừ trên trời rơi xuống.
Vương lý chính hấp tấp rời đi mà hơn ba mươi lý chính còn lại đều cảm thấy chua chát trong lòng.
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Nếu thôn Đại Hà muốn thành trấn Đại Hà thì vấn đề đi lại bất tiện cũng phải được cải thiện.”
Đường chính ra khỏi thôn bọn họ là một khe hở nằm giữa hai ngọn núi lớn, cho dù có muốn mở rộng đường cũng không được, như vậy rất ảnh hưởng đến việc tới lui của thương nhân.
Tay nàng chỉ vào bản đồ: “Dòng sông Đại Hà của thôn Đại hà tiếp nối với kênh đào của huyện Hà Khẩu, chẳng qua đường sông trong thôn quá hẹp, chỉ có thể dùng bè trúc và thuyền gỗ nhỏ dể di chuyển, to hơn thì không thể dùng được. Vì vậy ta nghĩ có thể nhân lúc nước sông khô cạn vào mùa đông tìm người mở rộng đường sông thông với huyện Hà Khẩu hay không. Như vậy sau này thương nhân vào thôn có thể đi thuyền đến thẳng đây.”
Giao thông vĩnh viễn là nhân tố quyết định việc một thành thị có thể phát triển hay không, nếu thôn Đại Hà muốn lớn mạnh hơn thì nhất định giao thông vận tải cũng phải theo kịp. Vận chuyển đường sông có thể xem là phương tiện giao thông nhanh nhất thời cổ đại, phải khai thông con đường này mới được.