Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan lắc đầu: “Tấm lòng yêu thương đệ đệ của Hạ đại nhân làm cho người ta cảm động, đáng tiếc, ta cũng không biết tung tích của lệnh đệ.”
Hạ Lăng nheo mắt lại: “Cho nên, Tuệ An Nhân đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?”
Trình Loan Loan một mặt vô tội: “Làm sao thế, Hạ đại nhân còn muốn ta biến một người sống sờ sờ đi ra hay sao, không biết là không biết, ta không cần phải lừa ngươi, thôn Đại Hà chúng ta là miếu nhỏ, chứa không được pho Đại Phật tam phẩm Hạ đại nhân, vẫn là mời ngươi trở về đi.”
Hạ Lăng sắc mặt tái xanh.
Phụ nhân này rất biết giả vờ, rõ ràng sớm trở về giấu Hạ Tiêu đi rồi, lại giả vờ làm ra dáng vẻ cái gì cũng không biết.
Một ả lục phẩm Ti Tân mà thôi, cũng dám trêu đùa Hạ gia trưởng tử là hắn ư?
Hắn đã đích thân đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này rồi, tuyệt đối không có khả năng không công mà lui, lần này, hắn nhất định phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Tiêu.
Hắn ta trực tiếp từ bên hông móc lệnh bài ra: “Nếu đã như thế, vậy bản quan liền lấy thân phận Thiếu phủ giám tam phẩm ra lệnh cho ngươi giao phạm nhân ra.”
“Phạm nhân? Ở đâu ra phạm nhân?” Trình Loan Loan quay đầu hỏi Vương Vĩnh Thành, “Ngươi là đội trưởng đội tuần tra thôn chúng ta, ngươi có nhìn thấy đào phạm đến thôn trang hay không?”
Vương Vĩnh Thành lớn tiếng nói: “Bẩm Tuệ An Nhân, đều không thấy được.”
Xung quanh một đám hán tử đội tuần tra phụ họa theo: “Chúng ta đều không thấy!”
“Vậy thì tìm kiếm cho ta!”
Hạ Lăng đưa tay làm thủ thế, mười hai hộ vệ sau lưng lập tức tiến lên.
Trình Loan Loan lạnh lùng mở miệng: “Tam phẩm Thiếu phủ giám cũng không được điều tra phạm nhân, trừ phi Hạ đại nhân có lệnh truy bắt, xin hỏi có không?”
Hạ Lăng đương nhiên không có thứ này, nhưng chỉ cần tìm được Hạ Tiêu, bắt sống đào phạm thông đồng với địch phản quốc thì sẽ không có người so đo chuyện lệnh truy bắt, mà hắn ta không chỉ có thể diệt trừ đại họa trong đầu, còn có thể lại lập một công.
Hắn ta lặng lẽ nói: “Lục soát!”
Mười hai tên thị vệ cường thế xông vào trong viện Trình Loan Loan.
Vương Vĩnh Thành đang muốn đi lên ngăn cản thì thấy cửa sân có mười mấy con sói hoang lao ra, còn có năm con ngỗng chậm Đại Bạch rãi đi tới.
“Ngao ô —— ”
Tiểu Điểm là đứa đầu tiên xông lên, cắn một cái vào ống quần của tên hộ vệ phía trước nhất, hung hăng kéo một cái, hộ vệ kia không kịp chuẩn bị ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, ngỗng Đại Bạch xông lên, hung hăng mổ một ngụm trên mặt gã hộ vệ kia, tha xuống một miếng thịt sống sờ sờ, hộ vệ kia đau đớn lăn lộn trên đất, một tay rút bội kiếm bên hông ra, quơ lung tung về phía sói hoang và ngỗng Đại Bạch.
Mã bà tử không biết từ lúc nào mang theo một đám phụ nhân bà tử tới, bao vây đám thị vệ kia.
“Ghê gớm ha, đại quan từ Kinh Thành tới muốn g.i.ế.c người!”
“Ai nha nương của ta, tay ta bị đao c.h.é.m bị thương, quan lão gia xem mạng người như cỏ rác a!”
“Cứu mạng a cứu mạng a, ta muốn bị đánh chết…”
Đám phụ nhân bà tử hét ầm lên.
Hạ Lăng đứng bên ngoài, thái dương hằn gân xanh, đỉnh đầu thiếu chút nữa nổ tung.
Những phụ nhân bà tử này vừa đến đã bắt đầu vật lộn cùng với hộ vệ hắn ta mang tới, những hộ vệ kia đều là sát thủ đao kiếm đổ máu, đối phó với phụ nhân rất dễ dàng, nhưng đối phó với hơn một trăm phụ nhân thì rất khó, chớ nói chi là, nếu như đuổi những phụ nhân này đi, sói hoang đảo quanh ở bên ngoài tất nhiên sẽ xông tới cắn bọn họ bị thương, ai cũng không dám ra tay độc ác với đám phụ nhân.
Rõ ràng là những hộ vệ này không có sức chống đỡ, những phụ nhân bà tử kia lại không biết xấu hổ giả làm người bị hại.
Hạ Lăng cắn răng thật chặt.
Lúc đầu, hắn ta còn muốn cho Tuệ An Nhân này chút thể diện.
Đã như vậy thì cũng đừng trách hắn xuống tay độc ác, dù sao cũng là một mảnh hỗn chiến, cho dù lấy mệnh của Tuệ An Nhân chắc hẳn cũng không ai sẽ hoài nghi là hắn cố ý xuống tay độc ác…
Nghĩ tới đây, Hạ Lăng đưa tay đặt ở bên môi, tiếng huýt sáo vang lên.
Cơ hồ là trong nháy mắt, cổng trạch viện liền xuất hiện mười mấy tên sát thủ mặc áo đen che mặt.

Advertisement
';
Advertisement