Ngươi không có tư cách lấy mạng của ta 1
Năm mươi sát thủ bịt mặt đột nhiên nhảy xuống, đám phụ nhân và bà tử bị sát khí đẩy lui.
Sắc mặt của Hạ Lăng tràn ngập sự khát máu.
Đây là tử sĩ mà Hạ gia nuôi dưỡng, tổng cộng một trăm người, phụ thân cho hắn ta năm mươi người.
Hạ Tiêu không phải người dễ đối phó, nếu lần này hắn ta đã quyết định ra tay thì nhất định không thể thất bại mà về, cho nên hắn ta mang tất cả những con át chủ bài mà mình đang có tới thôn Đại Hà.
“Hạ đại nhân không phải tới bắt phạm nhân sao, sao những người mà ngươi mang đến lại không giống quan sai chút nào.” Trình Loan Loan lạnh mặt: “Hay phải nói việc đại nhân muốn bắt phạm nhân là giả, thật ra là muốn báo thù thôn Đại Hà vì cái c.h.ế.t của Hạ Viêm lúc trước?”
Nàng sở dĩ cho đám sói hoang ra mặt là muốn bức bách đám người trong bóng tối phải hiện thân.
Năm mươi tử sĩ, mỗi người đều mang sát khí hừng hực, quả thật rất khó đối phó.
Hạ Lăng quả thật có ý tận diệt thôn Đại Hà, có sai là ở chỗ hắn cũng không biết nàng có bao nhiêu con át chủ bài.
Hạ Lăng lấy cớ tìm người chữa bệnh cho mẫu thân mà tiến về phía nam, hiện giờ lại mang tử sĩ công kích thôn Đại Hà ý đồ trả thù cho việc Hạ Viêm mất mạng lúc trước, nàng vì bảo vệ thôn dân mới đối nghịch với Hạ Lăng, việc này tốt nhất là càng nháo càng lớn, nháo tới tận kinh thành còn có thể trợ giúp Hạ Tiêu điều tra rõ ràng chân tướng năm đó…
“Bản quan lười dính líu tới phụ nhân quỷ kế đa đoan như ngươi.” Hạ Lăng lấy một bức họa được cuộn tròn từ trong tay áo rồi mở ra trước mặt thôn dân: “Đây là tội phạm truy nã của triều đình, ai biết nơi hắn ẩn nấp thì bản quan lập tức thưởng một ngàn lượng bạc.”
Cả đám thôn dân đều lắc đầu.
“Đây không phải người ở thôn Đại Hà bọn ta!”
“Bọn ta chưa từng thấy phạm nhân này, ngài tìm lầm chỗ rồi.”
“Một ngàn lượng bạc ai mà không muốn, chỉ là bọn ta thật sự không biết.”
Nhìn thấy các thôn dân đều là bộ dáng giả vờ không biết thì trong lòng Trình Loan Loan vô cùng cảm động.
Các thôn dân đều nhớ kỹ cống hiến của Hạ Tiêu với thôn, nhớ lại chỗ tốt của Hạ Tiêu cho nên không có một người nào vì một ngàn lượng bạc mà thỏa hiệp, đây là nguyên nhân khiến nàng nguyện ý ở lại thôn Đại Hà.
“Rất tốt, các ngươi thật là tốt!” Hạ Lăng trực tiếp xé nát bức họa: “Đi vào lục soát, ai dám ngăn cản, trực tiếp bắt lại!”
Trình Loan Loan trực tiếp chắn trước cửa: “Ta xem các ngươi ai dám!”
“A, Tuệ An nhân ba lần bốn lượt cản trở bản quan thi hành công vụ, người đâu, bắt nàng ta lại!”
Hạ Lăng vừa ra lệnh thì có bốn tên tử sĩ tiến lên, Vương Vĩnh Thành không hề rối loạn mà mang theo đội tuần tra xông lên, chắn trước mặt Trình Loan Loan.
“Chỉ cần ta không đồng ý thì Hạ đại nhân không có khả năng đi vào căn nhà này.” Trình Loan Loan cười lạnh: “Trừ phi là bò qua t.h.i t.h.ể ta mà vào.”
Nàng càng ngăn cản thì Hạ Lăng càng cảm thấy Hạ Tiêu đang được giấu trong căn nhà này.
Sự tình đã đến mức này thì hắn ta cũng không cần giữ gìn hình tượng Hạ đại thiếu gia của mình nữa, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đã vậy thì ta cho ngươi chết.”
Các tử sĩ lĩnh mệnh, sôi nổi rút đao, lưỡi d.a.o lóe sáng làm lòng người sợ hãi.
Người của đội tuần tra cũng không hề lùi bước, bọn họ đều là người do Hạ Tiêu tự mình dạy dỗ, tuyệt đối không để đám chó má này mang Hạ sư phụ đi.
Trình Loan Loan vẫy tay, sai Mã bà tử đang đứng bên cạnh: “Thay y phục cho ta.”
Mã bà tử lập tức nói: “Vâng, An nhân.”
Hạ Lăng tức đến phát cười, đây đã là lúc nào mà độc phụ này vẫn còn tâm trạng thay y phục, muốn lúc nhập liệm trông đẹp hơn một chút sao?
Trình Loan Loan cởi áo ngoài ra, để lộ ra một lớp áo sáng màu nhỏ hơn bên trong, sau đó, Mã bà tử lấy một cái khay không biết từ đâu ra, lấy một kiện y áo bào màu vàng kim khoác lên người Trình Loan Loan.
Y phục màu vàng kim dưới ánh mặt trời vô cùng lóa mắt, trên đó còn có thêu họa tiết rồng và mây.
Đây là… Hoàng Mã Quái!
Ánh mắt của Hạ Lăng lập tức thay đổi.
“Hạ đại nhân hiện tại còn dám g.i.ế.c ta sao?” Trình Loan Loan cười khẽ: “Cứ cho là ta tội lỗi ngập trời, phạm vào tội c.h.ế.t thì Hạ đại nhân cũng không có tư cách lấy mạng ta.”