Ngươi không có tư cách lấy mạng của ta 2
Hạ Lăng gắt gao trừng mắt nhìn nàng, cứ cho là hắn ta trong lúc hỗn loạn mà g.i.ế.c c.h.ế.t phụ nhân độc ác này thì cũng sẽ rớt xuống một tầng da, bởi vì phụ nhân này đang mặc Hoàng Mã Quái!
Đây là đồ vật chỉ có hoàng thượng mới có thể mặc, chỉ có hoàng thượng mới có thể sử dụng hoa văn như thế này, người thường mặc trên người chính là đại diện cho sự sủng ái của hoàng đế.
Hắn ta chỉ cần động vào một sợi lông của phụ nhân này thì sẽ tương đương với việc miệt thị hoàng thượng, hắn ta cũng không có lá gan đó.
Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao phụ nhân này dám đối đầu với đại quan Tam phẩm của triều đình.
Thì ra nàng ta thật sự có sự tự tin này.
Trình Loan Loan cười cười, đẩy đám tử sĩ đang bao vây mình ra, khẽ cười nói: “Hiện giờ là thời điểm cuối tháng tám, tuy rằng thời tiết khá nóng nhưng lại là lúc trăm hoa nở rộ, thôn Đại Hà có rất nhiều du khách tới tham quan, chậc, xem bên kia, đều là người đọc sách, quý tộc tiểu thư, các thiếu gia từ trong thành tới, hình như cũng đang tới đây xem náo nhiệt.”
Sắc mặt Hạ Lăng cực kỳ âm trầm.
Phụ nhân này đang nói cho hắn ta biết dù có g.i.ế.c hết cả thôn Đại Hà thì cũng vô dụng, bởi vì trong thôn còn có rất nhiều người ngoài tới đây.
Tất cả hành vi của hắn ta ngày hôm nay đều sẽ bị truyền đi.
Hình tượng hắn ta đã xây dựng ở kinh thành có khả năng sẽ vì chuyện này mà bị hủy trong một sớm một chiều…
Độc phụ!
Quá độc!
“Hạ đại nhân, thật ra chúng ta có thể nói chuyện thật tốt.” Trình Loan Loan nhếch môi: “Đây là lần đầu ngươi tới thôn mà đã dùng chức quan Tam phẩm để thị uy nên sự tình mới đi tới bước này, vì sao không ngồi xuống nói chuyện một chút, ngươi có việc mình muốn là thì ta đây cũng muốn tranh thủ một chút lợi ích chứ.”
Hạ Lăng cười lạnh.
Hắn ta còn tưởng phụ nhân này thật sự trọng tình trọng nghĩa, thì ra là vì chưa có được chỗ tốt.
Hắn ta kéo khóe môi: “Ngươi muốn lợi ích thế nào?”
“Đứng nói chuyện nhiều không tốt, đi vào trong ngồi một chút đi.” Trình Loan Loan nghiêng người, làm động tác mời: “Hạ đại nhân vào uống ly trà đi, còn có mấy vị thị vệ bị thương này mau bôi thuốc, kể cả…”
Nàng nhìn về phía năm mươi tử sĩ: “Nếu là các vị không chê sân nhỏ thì cũng vào ngồi luôn đi.”
Hạ Lăng rốt cuộc cũng tin tưởng Trình Loan Loan thật sự muốn đàm phán, bởi vì nàng cho tử sĩ vào sân, năm mươi tử sĩ bao vây thì Hạ Tiêu…có chạy đằng trời!
“Vậy làm phiền Tuệ An nhân!”
Hạ Lăng còn chắp tay kính lễ, dường như bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy chưa từng tồn tại.
Trình Loan Loan cười nói với các thôn dân: “Mọi người đều giải tán đi, ta cùng Hạ đại nhân bàn bạc chút việc.”
Mọi người thấy không còn việc gì nữa thì mới bàn tán sôi nổi rời đi.
Người du ngoạn ở trong thôn lập tức vây lại hỏi thăm tin tức.
“Ai nha, đó là Hạ đại nhân tới từ kinh thành, nói là quan Tam phẩm, thật kiêu ngạo.”
“Quan Tam phẩm thì sao, nhìn thấy nương Đại Sơn toàn thân mặt y phục vàng kia thì không phải là lúng túng rồi sao, ai, y phục màu vàng kia là gì vậy nhỉ?”
“Dù sao chỉ có hoàng thượng mới có thể mặt màu vàng tươi như vậy, hẳn là bùa hộ mệnh mà hoàng thượng ban cho.”
“Còn chưa nói đến Hạ đại nhân này mang theo năm mươi người áo đen bịt mặt thật là khủng bố, ánh mắt kia dừng lên trên người ta thì ta cảm thấy như mình đã bị rớt mất một miếng thịt.”
“Nếu thật sự xảy ra đánh nhau thì người trong thôn chúng ta chắc chắn không thể đánh lại, còn không biết sẽ c.h.ế.t bao nhiêu người.”
“…”
Lúc mọi người đang thảo luận ngon lành thì một tiếng kêu thảm thiết từ nhà lớn truyền ra.
Biểu cảm của mọi người lập tức biến đổi.
“Không tốt, nương Đại Sơn xảy ra chuyện rồi!”
“Mau lấy vũ khí, triệu tập mọi người nhanh chóng qua đó cứu người!”
“Tên Hạ đại nhân chó chết, xem lão tử có đánh c.h.ế.t hắn không!”
Du khách bên cạnh nhắc nhở: “Các ngươi không phải nói cả thôn cũng không phải đối thủ của Hạ đại nhân kia sao?”
“Không phải đối thủ cũng không sao, cần phải bảo hộ nương Đại Sơn.”
“Nếu nương Đại Sơn xảy ra chuyện thì thôn bọn ta cũng xong luôn!”
“Đừng lải nha lải nhải, ta mượn lưỡi hái của ngươi dùng một chút, mau đi!”
Vô số thôn dân đều chạy về phía nhà lớn.