Hạ đại thiếu gia chật vật 1
“Ò ó o!”
Tiếng gà gáy hết đợt này tới đợt khác đánh thức cả thôn Đại Hà.
Đêm qua Trình Loan Loan ngủ không được ngon, nguyên nhân là vào lúc nửa đêm năm, sáu chục người trong phòng củi tỉnh dậy làm ầm ĩ cả lên, ồn ào khiến người ta không chịu được nên nàng lại phóng điện cho bọn chúng ngất đi một lần nữa.
Nàng ngáp một cái, mặc xong y phục, rửa mặt chải đầu rồi mới đẩy cửa ra ngoài.
Thời tiết buổi sáng cuối tháng tám se se lạnh, trong sân mọi người đã bắt đầu bận rộn, Tiểu Châu Châu thức dậy sớm đuổi chó bắt ngỗng trong sân.
Triệu Nhị Cẩu vốn dĩ nên đến Đại Hà Yến nhưng việc trong nhà chưa yên nên hắn đã ở lại, ôm nhi tử trong tay kiên nhẫn dạy bé đọc Tam tự kinh, đáng tiếc tiểu tử kia chưa biết nói, chỉ không ngừng ê a.
Nhưng Tiểu Châu Châu đã có thể đọc theo nhị thúc: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận…”
Âm thanh mềm mại khiến lòng người cảm thấy rất ngọt ngào.
Trình Loan Loan không khỏi cảm thán, chờ một năm nữa đại tôn nữ được ba tuổi là có thể đi học rồi, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
Hiện tại đại nhi tức cũng sắp sinh, không lâu nữa tức phụ lão nhị cũng có thể mang thai, nếu như vậy thì dân số nhà bọn họ sẽ ngày càng nhiều, còn Tam Ngưu và Tứ Đản cưới thê tử nữa…Nghĩ một chút đầu đã muốn to ra.
“An nhân!” Trình Giáp từ sân sau vội vàng đi tới: “Hạ đại nhân đã tỉnh, muốn gặp mặt An nhân.”
Trình Loan Loan bế đại tôn nữ lên: “Sáng sớm nhìn mấy người đó thì hết muốn ăn, ăn sáng trước đi.”
Ngụy Hồng Anh gật đầu: “Cơm sáng đã chuẩn bị xong, nô tỳ lập tức bưng lên.”
Bữa sáng rất phong phú, có bánh canh, huyết heo, bánh bao màn thầu, bánh quẩy, tào phớ, bánh chẻo áp chảo, và một ít điểm tâm… Cả gia đình ai thích món nào thì ăn món đó, nhà bọn họ không có nhiều quy tắc phức tạp.
Trình Loan Loan vừa ăn no tám phần thì Yên Hồng đã từ cửa vào bẩm báo: “An nhân, Tri phủ đại nhân cùng huyện lệnh đại nhân đến rồi.”
“Ta còn tưởng rằng đến giờ Thìn mới đến, không nghĩ lại tới sớm như vậy.” Trình Loan Loan đưa hài tử trong n.g.ự.c cho Yên Hồng, kêu người đưa hài tử tới thiên viện.
Nàng sửa sang vạt áo một chút rồi cất bước ra ngoài.
Trước cửa có hai chiếc xe nghe đang đỗ, một cái là của Thẩm huyện lệnh Thẩm Đông Minh, một cái khác là của Tri phủ Hồ Châu Chúc Cao Lương Chúc đại nhân.
Ở sau xe ngựa còn có bốn, năm hạ nhân, ánh mắt của những người này nhìn Trình Loan Loan vô cùng phẫn nộ và thù địch, nàng cười cười, đây chắc là người hầu hạ của Hạ Lăng, nàng chính là chờ những người này đi mật báo, nếu Tri phủ đại nhân không tới thì phần tuồng sau đó sẽ không thể diễn tiếp.
“Gặp qua Tri phủ đại nhân.”
Trình Loan Loan đi xuống bậc thang, hơi hơi uốn gối, làm nghi thức bình thường.
“Tuệ An nhân không cần đa lễ.” Chúc tri phủ huơ tay: “Lần này bản quan tới thôn Đại Hà là nghe nói đích trưởng tử của Hạ gia trong kinh thành xuất hiện ở đây, có chuyện này không?”
Thẩm huyện lệnh ở bên cạnh giải thích: “Hạ nhân Hạ gia suốt đêm tới Hồ Châu báo quan, việc này liên quan đến Hạ gia ở kinh thành nên Tri phủ đại nhân mới đích thân tới đây một chuyến, Tuệ An nhân cứ trình báo đúng sự thật là được.”
Ánh mắt của Trình Loan Loan lập tức trở nên nghiêm trọng: “Thì ra là người Hạ gia, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”
Sắc mặt của Chúc tri phủ cũng trầm trọng: “Vậy là Tuệ An nhân thật sự nhốt Hạ đại thiếu gia lại?”
Hạ gia Hạ Hãn Hải là quan lớn trong triều, Hạ gia đại thiếu gia là Tam phẩm Thiếu Phủ Giám, là trọng thần trong triều, Tuệ An nhân sao lại dám…
Hắn chậm rãi nói: “Tuệ An nhân, thả Hạ đại thiếu gia ra trước đã, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Trình Loan Loan mím môi: “Nếu Tri phủ đại nhân lên tiếng thì ta cũng thuận theo.”
Nàng nâng bước vào nhà, Chúc tri phủ cùng Thẩm huyện lệnh cũng nhanh chóng đuổi kịp.