Hạ đại thiếu gia chật vật 2
Sau khi cho người ngồi ở sân sau thì nàng cho bọn hạ nhân dâng trà, sau đó sai Trình Giáp cởi trói đưa Hạ Lăng tới đây.
Từ xa đã nghe được âm thanh mắng mỏ.
“Thứ tiện phụ Tuệ An nhân lại dám đối xử với bản quan như vậy, thật cho rằng nơi này xa kinh thành rồi ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
“Diệp gia bị ngươi tính kế là do người Diệp gia không có đầu óc, Hạ gia ta là thế gia trăm năm, ngươi không nghĩ rằng sẽ dùng cách tương tự để đối phó Hạ gia chứ?”
“Nếu ngươi không thả ta ra thì ta sẽ cho ngươi c.h.ế.t không có chỗ chôn!”
Chúc tri phủ ngồi ở trong sân nghe thấy âm thanh mắng mỏ này thì có chút không thể tin được.
Hắn tuy rằng không phải là quan trong kinh nhưng cũng từng nghe nói về sự tích của vị Hạ đại công tử này, nói vị đích tử Hạ gia này là người khiêm nhường, đối đãi với người khác cũng rất khiêm tốn lễ độ, đứng đầu trong tứ công tử ở kinh thành… Nhưng những lời mắng chửi không hề lựa lời lúc nãy lại xuất phát từ miệng của vị công tử thế gia này, thiếu chút nữa đã khiến Chúc tri phủ rớt cả cằm.
Hắn nhìn chằm chằm hành lang thì thấy Hạ Lăng bị Trình Giáp Trình Ất đưa ra.
Làm gì còn có chút nào giống công tử thế gia… Miệng mồm hùng hùng hổ hổ, tóc tai lộn xộn, mặt mày dơ bẩn, quần áo rách nát…
Hạ Lăng sắp điên rồi.
Hắn ta từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, là Hạ gia đích trưởng tử, được người người nịnh hót mà lớn lên, chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
Chỉ cần tưởng tượng đến đêm qua hắn ta bị trói gô, ở cùng với năm, sáu chục người khác trong một phòng củi, chỉ có thể nằm trên đống cỏ dơ bẩn ở hai bên tường, thường bị gián bò ngang, cả người đau muốn chết, lại rất đói bụng… Hắn ta không dám hồi tưởng lại cảnh chật vật này lần thứ hai.
Vừa nhìn thấy Trình Loan Loan thì hắn ta lập tức bốc hỏa, hình tượng Hạ gia đại thiếu gia, tứ công tử kinh thành khiêm tốn lễ độ, thể diện Hạ gia, danh dự thế gia trăm năm…đều bị hắn ta vứt sau đầu.
Chỉ là hắn ta không dám tiến lên, tiện phụ này như có yêu thuật, chỉ cần tới gần thì người của hắn sẽ ngã xuống co giật…
Hắn ta giương mắt nhìn thấy Chúc tri phủ cùng Thẩm huyện lệnh mặc quan phục thì biết cứu binh của mình đã tới rồi.
“Tri phủ Hồ Châu lớn mật, còn không mau bắt tội phụ này lại!”
Hạ Lăng thẳng lưng phóng ra tất cả khí thế, chẳng qua nhìn hắn rất chật vật nên không có tí khí thế nào.
Chúc tri phủ tiến lên chắp tay: “Hạ quan gặp qua Hạ đại nhân, Hạ đại nhân cùng Tuệ An nhân hẳn là có một chút hiểu lầm, không bằng ngồi xuống nói cho rõ ràng…”
“Ha, hiểu lầm? Tiện phụ này nói là hiểu lầm?” Hạ Lăng tức giận đến thần chí không rõ: “Bản quan tới thôn Đại Hà làm việc lại bị tiện phụ này trói lại đánh đ.ấ.m lăng nhục, tiện phụ này dĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu sát trọng thần của triều đình, tội đáng tru di! Chứa chấp đào phạm của triều đình, liên tục chống trả nên xử lý cả tam tộc! Tri phủ Hồ Châu, ngươi còn mất hồn ở đó làm gì, quan sai đâu, để bọn họ áp giải đám người này vào đại lao chờ thẩm vấn!”
Chúc tri phủ tuy rằng sợ Hạ gia nhưng cũng không nghe lời nói từ một phía, hắn quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan: “Tuệ An nhân có muốn nói gì không?”
“Nếu Hạ đại thiếu gia không muốn ngồi xuống nói chuyện thì ta cũng chỉ có thể xin Tri phủ đại nhân chủ trì công đạo cho thôn Đại Hà bọn ta!” Sắc mặt Trình Loan Loan trầm lại, sai Triệu Nhị Cẩu đang đứng bên cạnh: “Cảnh Thành, gọi các thôn dân bị thương tới đây, để Tri phủ đại nhân xem cho rõ rốt cuộc thôn Đại Hà đã phải trải qua những chuyện gì.”
Nàng vừa dứt lời thì Triệu Nhị Cẩu lập tức đi làm, thôn dân sau khi biết Tri phủ đại nhân vào thôn thì một đám lập tức vây tới xem náo nhiệt.
Lúc này Triệu Nhị Cẩu vừa mở miệng thì người bị thương đã ùa tới.
Triệu Nhị gia bị mấy người dùng cáng nâng, Vương Vĩnh Thành cùng mấy hán tử của đội tuần tra nẹp chân đi tới, Chu lão bà tử đầu dính m.á.u được mấy phụ nhân đưa vào, còn có rất nhiều thôn dân không phải trên mặt có vết m.á.u thì là cánh tay bị thương… Một màn này khiến cho Tri phủ đại nhân vô cùng tức giận.