Đòi tiền thuốc men 1
Người thôn Đại Hà vây quanh một chỗ, không khí tưng bừng náo nhiệt, càng làm nổi bật hình ảnh lẻ loi một mình của Hạ Lăng.
Hắn đã đến thôn Đại Hà vào tối hôm qua, đáng lẽ ngay khi đến hắn phải tóm cổ cả bọn điêu dân này lại…. Những thánh chỉ liên tiếp ngày hôm nay đã làm cho cả thôn Đại Hà gà chó lên trời, khiến hắn mất đi quyền chủ động.
Nhưng chỉ cần Hạ Tiêu còn sống, chỉ cần Hạ Tiêu từng sống ở thôn Đại Hà thì hắn còn có biện pháp làm cho cả thôn Đại Hà phải trả giá đắt.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hắn kìm nén được cơn tức này.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Chúc mừng Tuệ An nhân thăng quan, à không, chắc hẳn phải gọi một tiếng Tuệ Cung nhân, tốc độ thăng chức nhanh chóng của Tuệ Cung nhân thật sự làm cho kẻ khác hâm mộ.”
Trình Loan Loan nhếch khóe môi: “Hạ đại thiếu gia còn muốn tiếp tục lục soát tội phạm bỏ trốn không?”
“Có lẽ do ta nhầm lẫn rồi.” Hạ Lăng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời trái với lương tâm này: “Còn mong Tuệ Cung nhân thả tùy tùng của ta ra, chúng ta lập tức rời đi.”
Minh công công lập tức nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, nói rõ ràng là tốt rồi, Tuệ Cung nhân có thể nể mặt chúng ta mà thả tùy tùng của Hạ đại thiếu gia không?”
“Hạ đại thiếu gia không hổ là công tử thế gia, xuất thành một chuyến mà phải mang theo đến năm, sáu mươi tùy tùng, còn phô trương hơn cả Minh công công làm việc cho hoàng thượng.” Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: “Thả người cũng được nhưng không phải ngài nên bồi thường tiền thuốc men cho nhóm thôn dân trước đã sao?”
Lúc này nhóm thôn dân vây quanh xem náo nhiệt mới kịp phản ứng lại rằng mình đang bị thương, cả đám nhanh chóng dìu đỡ lẫn nhau, kêu la đau đớn.
Thẩm Đông Minh đi tới: “Chuyện giữa Hạ đại thiếu gia và Tuệ Cung nhân xảy ra ở thôn Đại Hà, cũng chính là khu vực trực thuộc quản lý của hạ quan, không bằng cứ giao vụ án này cho hạ quan đi.”
Minh công công gật đầu: “Coi như đây là vụ án cuối cùng Thẩm đại nhân giải quyết với tư cách là Huyện lệnh vậy.”
Hạ Lăng nghiến răng nghiến lợi, giao việc này cho Thẩm Đông Minh rõ ràng là có lợi cho thôn Đại Hà, còn cần thiết phải xử án nữa sao?”
Hắn lạnh lùng phất tay áo: “Không cần thiết phải xử án đâu, nói thẳng ra xem cần phải bồi thường bao nhiêu tiền thuốc men.”
Thân thủ năm mươi tử sĩ kia của hắn vô cùng tốt, chưa bao giờ thất thủ, bây giờ lại thua trong tay một tiện phụ, sau này hắn nhất định sẽ đòi Trình Loan Loan trả lại gấp trăm lần ngàn lần món nợ này.
Trình Loan Loan thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, nàng cười cười, gọi Ngôn chưởng quỹ đến: “Nói cho Hạ đại thiếu gia nghe tổng cộng bao nhiêu người bị thương, chia ra từng người là bao nhiêu tiền để Hạ đại thiếu gia thuận tiện tính toán trong lòng.”
Ngôn chưởng quỹ lấy cuốn sổ nhỏ luôn đem theo người ra, hắng giọng nói: “Bởi vì bị hoảng sợ nên Triệu nhị gia không ngừng ho ra máu, hai chân tê liệt, không thể đi đường, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng hơn ba tháng, tiền thuốc men tổng cộng mười hai lượng tám văn tiền. Hơn nữa còn có tiền làm công bị mất trong ba tháng này, tổng cộng là mười bảy lượng bạc…. Khuỷu tay của Vương thẩm bị kiếm sắc c.h.é.m thương, vết thương sưng đỏ thối rữa, tổng cộng tiền thuốc men là tám lượng ba văn tiền….”
Hạ Lăng siết chặt nắm tay: “Nói thẳng tổng số.”
Ngôn chưởng quỹ lật hơn mười tờ mới đến tờ cuối cùng, lớn tiếng nói: “Tổng cộng tất cả chi phí thuốc men của người bị thương và cả tiền làm công bị mất là ba nghìn năm trăm ba mươi tám lượng bốn văn tiền.”
Đối với Hạ gia mà nói, khoản tiền này vốn không đáng bao nhiêu.
Hạ Lăng lấy một miếng ngọc bội bên hông ra: “Ít nhất có thể trị giá bốn năm nghìn lượng bạc, số dư ra coi như bản quan ban cho các ngươi.”
Ngôn chưởng quỹ nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận nghiên cứu một chút rồi mới cười tủm tỉm nói: “Tạ ơn phần thưởng của Hạ đại thiếu gia, mời Hạ đại thiếu gia đợi một lát, thảo dân lập tức thả tùy tùng của Hạ gia ra ngay.”
Năm sáu mươi người mặc đồ đen dìu đỡ lẫn nhau đi tới từ sau viện, tuy rằng không nhìn thấy vết m.á.u trên người nhưng khí sắc rất yếu ớt, toàn thân bẩn thỉu hôi thối, cần phải dìu đỡ lẫn nhau mới có thể ổn định thân thể, muốn chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hạ Lăng xoay người: “Chúng ta đi.”
Hắn dẫn đầu đi đằng trước, năm sáu mươi người chật vật đuổi theo, cả đám người nhanh chóng biến mất ở ngã tư đường thôn Đại Hà.
Cả đám thôn dân “bị thương” của thôn Đại Hà đều mang vẻ mặt kích động. Hóa ra nương Đại Sơn thật sự không lừa bọn họ, chỉ cần giả vờ dáng vẻ bị thương là có thể nhận được lợi ích, lợi ích này chính là khoảng mười lượng bạc, món làm ăn này thật sự rất lời…. Bọn họ quá đỗi vui mừng, thiếu chút nữa đã nhảy nhót ngay tại chỗ.