Đòi tiền thuốc men 2
Trình Loan Loan lớn tiếng ho khan vài tiếng, nhóm thôn dân mới miễn cưỡng kìm nén được cảm giác vui mừng như điên trong lòng.
Nàng nhìn về phía Minh công công nói: “Lần này ta được thăng chức từ An nhân lên Cung nhân, hơn nữa nhi tử ta còn đặc biệt được phong làm Chưởng miên lệnh sử, thật sự đáng để ăn mừng. Chẳng qua lúc này sắc trời không còn sớm nữa, tiệc rượu chuẩn bị vội vội vàng vàng sợ sẽ không chiêu đãi chu đáo. Nếu công công không vội trở về thì chi bằng ở lại một đêm, thế nào?”
Minh công công cười nói: “Ở lại một đêm chắc không được, chúng ta muốn ở lại hai ngày, không biết Tuệ Cung nhân có tiện không?”
“Đương nhiên tiện.” Trình Loan Loan nghiêng người: “Công công xin mời vào trong, tạm thời ngồi một lát, ta sẽ nhanh chóng dặn người dọn dẹp phòng dành cho khách. Thẩm đại nhân cũng vào trong uống chén trà đi.”
Thẩm Đông Minh đi theo vào nhà, mở miệng nói: “Lần này sau khi ta thăng chức rời khỏi huyện Bình An, sợ là sẽ rất khó để quay lại, ta muốn mượn chỗ ở thôn Đại Hà để tổ chức tiệc rượu, mời dân chúng huyện Bình An đến dự tiệc. Không biết Tuệ Cung nhân thấy có tiện không?”
Huyện nha của huyện Bình An quá nhỏ, không chứa được nhiều dân chúng như vậy, chỉ có thôn Đại Hà mới có khoảng sân rộng đến thế.
“Vậy chi bằng tổ chức hai bữa tiệc này cùng nhau, mỗi người chúng ta chi một nửa tiền, món ăn trong bữa tiệc sẽ càng phong phú hơn một chút, vả lại náo nhiệt hơn nhiều.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Sau khi Thẩm đại nhân đến kinh thành nhận chức, ngày sau quả thật là sẽ khó gặp lại, ta đây chúc Thẩm đại nhân một đường thuận lợi, bình an.”
Thẩm Đông Minh giơ chén trà lên: “Tạ ơn những lời tốt đẹp của Tuệ Cung nhân, ta lấy trà thay rượu uống trước một chén.”
Minh công công thở dài một hơi nói: “Chúng ta nói một câu thật lòng, tuy rằng bây giờ Tuệ An nhận được hoàng ân sâu nặng nhưng mọi người ở trong hoàng thành đều biết, hoàng ân sẽ không vĩnh viễn thiên vị một người, nếu có một ngày hoàng thượng quên mất Tuệ Cung nhân thì Hạ gia có thể sẽ ra tay với Tuệ Cung nhân….”
“Sau khi Hạ đại thiếu gia về kinh, sợ là không còn tinh thần và sức lực để đối phó với ta đâu.” Trình Loan Loan cười nói: “Nhưng vẫn đa tạ lời nhắc nhở của Minh công công, ta sẽ cố gắng làm cho hoàng thượng không quên được sự tồn tại của ta, dốc lức khiến hoàng ân thiên vị lâu một chút rồi lại lâu một chút.”
Thấy dáng vẻ của nàng có vẻ chắc chắn, Minh công công cũng không nói thêm nữa.
Hắn nhìn trái nhìn phải, mở miệng nói: “Ta nhớ rõ trong nhà Tuệ Cung nhân có nuôi mấy con sói, không biết có còn ở đây không?”
Trình Loan Loan lớn tiếng gọi một tiếng: “Tiểu Điểm, Tiểu Hắc, ra đây.”
Hai con sói và một con ch.ó đang tung tăng chơi đùa ở phía sau nhanh chóng chạy tới, vây quanh Trình Loan Loan vẫy đuôi, nếu là người không biết nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ nghĩ đây là chó nhà được gia đình nuôi dưỡng.
“Hoàng thượng biết trong nhà Tuệ Cung nhân có sói nên đã hỏi mấy lần, tạp gia muốn mặt dày cầu xin một chuyện.” Minh công công xoa xoa tay: “Không biết Tuệ Cung nhân có thể sẵn lòng từ bỏ thứ mình yêu thích mà hiến một con sói ra, tạp gia sẽ mang nó đến kinh thành dâng cho hoàng thượng.”
Tiểu Điểm và Tiểu Hắc như nghe được tiếng người, vừa nãy còn lanh lợi ngoan ngoãn, thoáng chốc trở thành dáng vẻ hung thần ác sát, gầm nhẹ về phía Minh công công.
“Hai tụi mi ngồi xuống.” Trình Loan Loan đè lại đầu chúng nó, vừa vuốt lông cho chúng nó vừa nói: “Tuy rằng hai con sói này được nuôi ở nhà nhưng chúng nó thường xuyên chạy lên núi, rừng rậm trên núi mới là chốn quay về của chúng nó. Nếu đưa vào cung, sói hoang bị giam cầm sẽ dần dần trở nên hung dữ, ta lo lắng chúng nó sẽ làm người khác bị thương, ngược lại không hay.”
Minh công công cười ha hả: “Phía sau hoàng cung có một ngọn núi, đều là sản nghiệp của hoàng thượng, cũng đủ cho một con sói tung tăng vui đùa. Chỉ cần Tuệ cung nhân sẵn lòng từ bỏ thứ mình yêu thích, sau khi con sói này đến kinh thành nhất định sẽ là con sói sống yên vui sung sướng nhất, tôn quý nhất trên thế gian.”
Đã nói đến nước này, nếu Trình Loan Loan tiếp tục kiên quyết từ chối thì có vẻ không thức thời.
Nàng dừng một lát mới mở miệng: “Chỉ cần chúng nó bằng lòng đi theo thì ta không có ý kiến gì cả.”
Nếu chúng nó c.h.ế.t sống không chịu thì cũng không thể trách đến trên đầu nàng được.