Đợi một năm sau xem lại 1
Trình Loan Loan mặc quan phục của Cung nhân tứ phẩm, còn Triệu Đại Sơn lại mặc quan phục của Lệnh sử thất phẩm, hai người đứng cùng một chỗ, rất có khí thế.
Hai người lạy ba lạy với bài vị của tổ tiên, quỳ nghe Triệu lý chính tuôn ra một đống lời cát tường cầu phúc, cuối cùng còn đốt pháo trúc thì lễ tế bái tổ tiên này mới coi như chính thức kết thúc.
Tuy rằng bây giờ đã vào thu nhưng hơi ấm cuối hè vẫn còn sót lại, mặc quan phục dày như vậy khiến Trình Loan Loan sớm đổ mồ hôi khắp người.
Sau khi ra khỏi từ đường, Trình Loan Loan nhanh chóng về nhà đổi sang một bộ y phục mỏng hơn, chải tóc trang điểm lại lần nữa rồi mới ra ngoài tiếp đón khách khứa.
Bây giờ những người nên đến đều đã đến gần hết.
Nhóm thôn dân ở các khu vực trực thuộc huyện Bình An vừa đến đã giúp đỡ làm việc, nhóm thương nhân trong thành thì lại nhân cơ hội này để bắt chuyện với nhóm thương nhân vùng khác đến thôn Đại Hà nhập hàng, Thẩm lão phu nhân, Lâm phu nhân và các vị khách còn lại thì đến thẳng viện của Trình Loan Loan ngồi uống trà.
Phạm vi khách mời của bữa tiệc lần này rất rộng nên người của Trịnh gia và người của Cát gia cũng đến.
“Tuệ Cung nhân, chúc mừng chúc mừng.”
“Đã sớm biết rằng Tuệ Cung nhân sẽ thăng quan nhưng không ngờ lại thăng liền hai cấp, lên đến Cung nhân tứ phẩm, thật là khiến người bên cạnh ao ước.”
“Nhi tử của Tuệ Cung nhân cũng thành mệnh quan triều đình, còn là quan viên do hoàng thượng đích thân sắc phong, sau này tiền đồ rộng mở thênh thang.”
Trong lòng Cát đại nhân chua chát, hắn làm quan nhiều năm như vậy nhưng chỉ thăng có nửa cấp, sợ là còn phải làm thêm mười mấy năm nữa mới có thể thăng tiếp nửa cấp nữa…. Mà Tuệ An nhân chỉ trong vòng hai năm đã từ một dân phụ bình thường trở thành mệnh phụ tứ phẩm của triều đình. Bây giờ, ngay cả Thẩm Đông Minh cũng từ Huyện lệnh thất phẩm đột nhiên thăng thành Viên ngoại lang Ngũ phẩm…. Sao người khác thăng quan dễ dàng như vậy mà hắn thăng quan lại khó khăn đến thế.
Trịnh phu nhân ngồi ở trong góc nhìn thấy Trình Loan Loan được mọi người vây quanh chúc mừng, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm.
Nàng ta nghe nói hôm qua Hạ đại thiếu gia ở kinh thành đến thôn Đại Hà, chịu thiệt rất nhiều trên tay Trình Loan Loan. Chẳng qua chỉ là một phụ nhân tứ phẩm mà lại dám làm mích lòng Hạ gia. Chưa bàn đến việc Hạ đại thiếu gia là quan lớn tam phẩm thì gia chủ Hạ gia chính là trọng thần triều đình tay nắm thực quyền chân chính. Bây giờ thân phận Tuệ Cung nhân này vẻ vang thế nào thì ngày sau lúc Hạ gia trả thù sẽ thê thảm thế đấy.
Thẩm Đông Minh được Trịnh đại nhân, Phó đại nhân và các nam tử khác vây quanh chúc mừng.
Hắn cười nói: “Lần này ta thăng quan tất cả đều là nhờ dính vinh quang của Tuệ Cung nhân, các vị cũng đừng quá đề cao ta.”
“Lão Trầm huynh cũng đừng khiêm tốn.” Phó Huyện lệnh hừ một tiếng, nói: “Hai năm trước, thu nhập từ thuế của huyện Hà Khẩu chúng ta năm nào cũng đứng thứ nhất nhưng hai năm này lại bị huyện Bình An áp chế. Hơn nữa số lượng dân cư của huyện Bình An vẫn luôn tăng lên nhưng không hề xảy ra loạn lạc. Huynh xứng đáng với lần thăng quan này, sau này đến kinh thành làm quan cũng đừng quên những đồng liêu như chúng ta.”
Thẩm Đông Minh đương nhiên tiếp tục khiêm tốn nhưng trên mặt cũng không giấu nổi vẻ đắc ý.
Hắn nhìn Lâm đại nhân, thoáng chốc lại nghĩ đến nhi tử đang ở kinh thành xa xôi. Có một số việc, người làm cha này phải ra mặt giúp đỡ nghe ngóng chút ít tin tức.
Vì thế, Thẩm Đông Minh lấy lý do hỏi thăm tình hình quan trường ở kinh thành, kéo Lâm đại nhân đến phòng chếch.
“Lâm đại nhân, thật ra ta có một việc riêng.” Thẩm Đông Minh ho khan hai tiếng, vô cùng ngượng ngùng mở miệng: “Lâm đại nhân đã từng gặp nhi tử không biết phấn đấu kia của ta chưa?”
Lâm đại nhân liên tục nói: “Lệnh lang tuổi còn trẻ đã trở thành cử nhân, tiền đồ rộng mở thênh thang, sao có thể nói là không biết phấn đấu được, ta còn muốn cho nhi tử ta học hỏi nhiều hơn từ lệnh lang nữa kia.”
“Vậy ta có lời này xin nói thẳng vậy.” Thẩm Đông Minh uống một ngụm trà: “Nghe nói ái nữ của Lâm đại nhân đã tới tuổi thành gia thất, nhi tử ta cũng vừa vặn đến tuổi thành thân, không biết….”
Lâm đại nhân vừa nghe đã hiểu, hắn lắc đầu: “Hôn sự của nhi tử khuê nữ Lâm gia chúng ta đều được giao cho phu nhân đương gia lo liệu. Chuyện này dù ta có gật đầu cũng vô dụng, phải được phu nhân ta đồng ý mới được cho nên Thẩm đại nhân phải tìm phu nhân ta bàn chuyện này.”