Tiệc mừng ba ngày của Tiểu Trăn Trăn 2
Ngô Tuệ Nương ngây ngẩn: “Chàng thật sự cảm thấy hai khuê nữ cũng rất tốt?”
“Lẽ nào lại không tốt ư?” Triệu Đại Sơn hỏi lại, áp hai tay vào mặt nàng: “Nàng cũng đừng nghĩ đến việc này nữa, chăm sóc thân thể cho tốt, mấy chi nhánh của Đại Hà Yến còn cần nàng chủ trì thị sát nữa đấy, cửa hàng này là do nàng và Nhị Cẩu mở ra, cũng không thể ném tất cả mọi việc cho Nhị Cẩu được.”
Ngô Tuệ Nương nằm trong lồng n.g.ự.c hắn, chút khủng hoảng cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan.
Ngày thứ hai sau khi Ngô Tuệ Nương sinh, người trong thôn liền đến chúc mừng, nhà nào nhà nấy đều tặng trứng gà, vải đỏ. Tuy rằng ai nấy đều tươi cười chúc mừng Triệu gia có thêm đứa nhỏ nhưng trong lời ngoài lời vẫn luôn có ý tiếc nuối rằng thai này vẫn là khuê nữ.
Trình Loan Loan thật sự đau đầu, thời đại này có tư tưởng như vậy cũng rất bình thường.
Nhà người khác muốn nhi tử hay không nàng không xen vào nhưng trong nhà nàng không cần sinh nhi tử để nối nghiệp, nàng cũng không muốn để người trong nhà bị ảnh hưởng bởi những lời nói linh tinh của người trong thôn.
Vốn nàng không có ý định làm tiệc mừng ba ngày, chủ yếu là bởi vì thời gian này trong nhà đã tổ chức quá nhiều tiệc mừng, hết tiệc này đến tiệc khác như vậy khiến ngay cả nàng cũng thấy phiền.
Nhưng nếu không làm chắc chắn người trong thôn sẽ bàn tán, nói người làm tổ mẫu nàng không coi trọng tôn nữ thứ hai.
Vì thế, Trình Loan Loan dặn dò Mã bà tử chuẩn bị tiệc mừng ba ngày, vừa khéo để cho người trong thôn biết được nàng thích tiểu tôn nữ đến mức nào.
Cũng may tiệc mừng ba ngày là buổi tụ họp của họ hàng thân thiết, chỉ có mấy người của lão Triệu gia và cả Ngô gia nên chỉ cần làm ba bốn bàn là đủ.
Ngô lão đại và Ngô đại nương mang theo quà mừng hậu hĩnh tới cửa. Gần đây Triệu gia không như xưa nữa, quà tặng quá ít thì không hay. Hai nữa là Tuệ Nương sinh khuê nữ, Ngô đại nương sợ Tuệ Nương bị mẹ chồng ghét bỏ nên chuẩn bị thêm nhiều quà mừng để tăng thể diện cho Tuệ Nương.
“Thân gia công, thân gia mẫu khách sáo quá, sao lại mua nhiều quà như vậy chứ.” Trình Loan Loan cười đón người vào nhà: “Phải một lúc nữa mới chuẩn bị xong cơm trưa, thân gia ngồi trong phòng khách uống trà một lát vậy.”
Đôi phu phụ Ngô gia nhìn thấy Trình Loan Loan thì lại có vẻ không được tự nhiên. Trước đây bọn họ tự tiện đưa thuốc cầu con trai cho Tuệ Nương uống, thiếu chút nữa đã gây tai nạn c.h.ế.t người.
Hai người ngồi trong phòng khách, cầm chén trà với vẻ cực kỳ khách sáo, Trình Loan Loan nói gì bọn họ cũng đều đồng ý, không dám cả ngẩng đầu lên.
Cũng may Triệu lão thái thái là người nói nhiều, lúc thì nói chuyện này, lúc lại sang chuyện kia, hơn nữa mấy đứa nhỏ chơi đùa ầm ĩ nên cũng không có vẻ quá ngượng ngùng.
Trò chuyện ước chừng khoảng một chén trà thì Tề bà tử từ cửa bước vào báo lại: “Cung nhân, có người tới cửa, bây giờ có để cho họ vào đây không?”
Trình Loan Loan cười: “Vừa lúc có mặt đông đủ mọi người hai bên, phiền giúp ta xem thử một chút.”
Triệu lão thái thái tò mò hỏi: “Ai đến vậy?”
“Là bên môi giới người.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Việc kinh doanh trong nhà càng ngày càng lớn, việc phải làm cũng càng lúc càng nhiều, hơn nữa trong nhà còn có thêm người nên tất nhiên phải mua những người này về để giúp đỡ. Đương nhiên lần này chủ yếu là chọn người cho Tiểu Trăn Trăn, người làm bà ngoại là thân gia mẫu phải chọn lựa cẩn thận đấy.”
Ngô đại nương không thể tin nổi, vậy mà nàng lại đặc biệt mua người để hầu hạ một tiểu nha đầu mới sinh?
Bây giờ Triệu gia cũng được xem là gi đình giàu có rồi, không phải nên chú ý đến việc nối dõi tông đường sao? Sao có thế….
Đang nghĩ ngợi thì Tề bà tử đã đưa người vào.
Đây là phường môi giới người lớn nhất huyện Hà Khẩu, rất nhiều gia đình giàu có đều mua hạ nhân thông qua phường môi giới này, lần này bên môi giới dẫn theo hơn hai mươi nam hài nữ hài, còn có bảy tám phụ nhân bốn năm mươi tuổi, tất cả mọi người chia làm ba hàng ngay ngắn đứng ở trong viện.