Hôm khảo thí, trong thôn còn cố ý mở từ đường Triệu gia để lý chính đốt hương tế tổ, hướng tổ tiên cầu phúc, đám người lúc này mới đưa mắt nhìn lý chính vào trong thành khảo thí.
Thiết Trụ cũng rất khẩn trương, cố ý đánh xe đưa lý chính đến huyện Bình An.
Huyện Bình An là huyện thành nhỏ nhất Hồ Châu, bên dưới chỉ có ba mươi sáu thôn, cũng không thị trấn, cho nên không có bố trí chức vị Huyện thừa, bây giờ bởi vì thôn Đại Hà đổi thành trấn, cho nên đề bạt Triệu lý chính lên, còn chuyên môn chuẩn bị khảo thí cho một mình ông.
Ngụy Kha Ngụy Huyện lệnh đón Triệu lý chính vào, bày một cái bàn ở trong chính sảnh huyện nha, phía trên đặt bút mực giấy nghiên chỉnh tề, còn có mấy tờ đề thi.
Triệu lý chính ngồi ở trong sảnh làm đề thi, Ngụy Huyện lệnh thì ngồi ở trên xử lý công vụ, bên cạnh còn có sư gia chủ bộ đứng đấy.
Ban đầu, Triệu lý chính vô cùng khẩn trương, chậm rãi tỉnh táo lại, xoa xoa đôi bàn tay, bắt đầu chăm chú làm bài thi.
Hai năm trước, số chữ ông nhận biết có hạn, về sau Thiết Trụ bắt đầu chính thức đọc sách, số chữ lão nhân gia ông nhận biết cũng bắt đầu nhiều hơn, nhưng cơ hội viết chữ tương đối ít, cho nên chữ viết có chút không dễ nhìn, nhưng mà đây là khảo thí, ông cố gắng viết rõ ràng một chút, nếu như bởi vì chữ viết ẩu mà không thông qua khảo thí, vậy thì được không bù mất.
Trận khảo thí này lý chính thi từ giữa ban ngày đến ban đêm.
Không phải bởi vì bài thi khó, mà là ông cần viết chữ cho hợp quy tắc, cho nên tốc độ rất chậm.
Ngụy Kha cũng không có hối thúc, tiếp tục xử lý công vụ trên tay mình, dù sao mặc kệ vị Triệu lý chính này có thể làm Huyện thừa hay không, đều là người đứng đầu thôn Đại Hà, hắn một Huyện lệnh mới đến không đắc tội nổi.
Thời gian chậm rãi qua đi, bóng đêm dần sâu.
Đám người thôn Đại Hà bận rộn cả ngày, trong đêm liền rảnh rỗi.
Rất nhiều người ở dưới cây hòe lớn giặt quần áo nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa thôn.
“Sao giờ vẫn chưa trở về vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Thiết Trụ đi cùng mà, hài tử này thông minh, nếu như xảy ra chuyện khẳng định sẽ trở về báo tin.”
“Có phải là không thi đậu, lý chính thúc sợ thẹn với phụ lão hương thân, cho nên không dám trở về hay không?”
“Là chúng ta kỳ vọng quá cao ở lý chính thúc, hắn sợ chúng ta thất vọng… Ai , đợi lát nữa lý chính thúc trở về, mọi người không được phép hỏi chuyện khảo thí.”
“Đúng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, không cho phép nhắc đến.”
Lúc người trong thôn căn dặn nhau, trên đường chính vang lên tiếng bánh xe, rất nhanh, Triệu Thiết Trụ đánh xe ngựa đi vào trong tầm mắt của đám người.
Lý chính vén rèm xe lên, từ trên xe nhảy xuống, động tác này phải nói là càng già càng dẻo dai.
Ông ưỡn ngực, chắp tay sau lưng đi tới, chờ đợi các thôn dân hỏi thăm.
“Lý chính thúc vất vả một ngày có mệt không, nơi này có một nắm táo, ăn chút đi.”
“Sắc trời không còn sớm, lý chính thúc mau đi về nghỉ đi, ngày mai còn có không ít việc phải làm đâu.”
“Ta phải trở về trông cháu, đi đây.”
Vốn dĩ dưới cây hòe lớn có mấy chục người, trong nháy mắt giải tán ngay lập tức.
Lý chính: “? ? ?”
Những người này sáng sớm tiễn ông đi thi, ông trở về muộn như vậy không phải nên hỏi kết quả khảo thí hay sao, đi là có ý gì?
Ông quay đầu hỏi, “Thiết Trụ, những người này sao vậy?”
Triệu Thiết Trụ gãi gãi cái ót: “Bọn họ hẳn là cho rằng a gia không thi qua cho nên không dám hỏi…”
“Khảo thí đơn giản như vậy làm sao thi không qua chứ!” Lý chính tức giận dựng râu trừng mắt.
Triệu Thiết Trụ: “…”
Trước đó người mỗi ngày ở trong nhà than thở sợ thi không đậu là ai?
Lý chính hừ lạnh, “Ai nấy đều dám xem thường ta, con, ngày mai thông báo cho từng nhà đến nhà ta uống rượu ăn cơm, nhất định phải nói rõ ràng cho bọn họ nghe là bởi vì a gia con lên làm Huyện thừa, mới tổ chức tiệc rượu, ừm, cường điệu một chút, là cửu phẩm Huyện thừa, quan cửu phẩm đường đường chính chính.”
Thế là, ngày hôm sau, toàn bộ thôn dân, thậm chí người của thôn bên cạnh cũng biết, lý chính thôn Đại Hà thi đậu cửu phẩm Huyện thừa, trắng trợn mở tiệc chiêu đãi toàn bộ thôn dân uống rượu.