Tiến vào tháng mười một, vụ thu bận rộn mới tính là thực sự kết thúc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chuyện trong đồng ruộng cũng ít hơn, cũng là vào lúc này, thôn Đại Hà bắt đầu nhận người xây nhà.
Thôn Đại Hà quy hoạch thành trấn trung tâm, nhà ở lấy chợ phiên làm trung tâm kéo dài tứ phía, về sau nơi này chính là vị trí trung tâm nhất của trấn Đại Hà, nhà ở xây xong là cung cấp cho các công nhân đến thôn Đại Hà định cư ở lại, dĩ nhiên không phải ở không, mà muốn trả tiền thuê nhà.
Lần này xây thị trấn, quy mô phòng ở, huyện Bình An cũng cấp phát tiền, có triều đình phụ cấp nên tiền thuê khá là rẻ, viện tử không lớn không nhỏ một tháng tiền thuê chỉ ba trăm văn tiền, đủ cho một nhà sáu nhân khẩu ở, nhưng chỉ những ai phù hợp với chính sách thu nạp nhân tài mới có thể được ưu tiên thuê lại, nếu như có thể ở liên tục mười năm trở lên thì cái nhà ngói gạch xanh này sẽ thuộc về người một nhà này.
Tin tức này vừa truyền ra khiến người thôn bên cạnh đều sôi trào.
Bọn họ cả đời cũng không kiếm được bạc xây nhà ngói gạch xanh, nhưng bây giờ, chỉ cần có năng lực là có thể ở lại thôn Đại Hà, liền có thể vào ở căn nhà rộng rãi sáng sủa, mỗi tháng ba trăm văn tiền là hơi nhiều, nhưng sau khi thuê mười năm thì căn nhà này chính là của bọn họ, chẳng khác nào tốn ba bốn mươi lượng bạc là có thể mua được một bất động sản không lớn không nhỏ ở trong trấn Đại Hà.
Thật ra còn có một số người do dự, nhao nhao đến hỏi thăm quá trình ở lại, Thiết Trụ bận bịu chân không chạm đất.
Có Thiết Trụ lo liệu những việc này, lý chính coi như nhẹ nhõm hơn nhiều, chắp tay đi thị sát bên cạnh bờ ruộng, bên trong miệng còn nói lẩm bẩm.
Trình Loan Loan đang ở bên hồ sen đánh giá sản lượng củ sen năm nay thì thấy lý chính dạo bước chậm rãi đi về phía nàng, nàng còn tưởng rằng lý chính đang căn dặn người trong thôn chăm sóc ruộng cho tốt, kết quả lại nghe được lý chính đang học thuộc lòng.
“Lấy gia vi gia, lấy hương vi hương, lấy nước vi nước, lấy thiên hạ vi thiên hạ…”
“Đi ra ngoài không thấy, bạch cốt che bình nguyên. Đường có phụ nhân đói, ôm tử vứt bỏ giữa cỏ…”
Những thứ này đều là nội dung trong vài cuốn sách Thẩm Đông Minh đưa cho.
Đợi đến khi lý chính đọc xong một trang, Trình Loan Loan lúc này mới đáp lời: “Lý chính thúc, đọc thuộc không tệ, lần khảo hạch này sẽ ổn thôi.”
Trên mặt Lý chính tươi cười: “Nương Đại Sơn, ngươi nói ta ổn, ta liền tin thật đó, ngươi không được gạt người đàng hoàng như ta đâu đó.”
Trình Loan Loan bật cười: “Ngụy đại nhân có nói lúc nào khảo hạch hay không?”
“Lần trước ta vào trong huyện, đại nhân nói mười tám mỗi tháng đều có thể khảo thí, ta chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Lý chính sờ râu, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy ngày mốt đi xem thử, nương Đại Sơn cảm thấy ta có thể thi qua không?”
“Đương nhiên là có thể.” Trình Loan Loan khích lệ nói, “Nhưng mà lý chính thúc cũng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, cũng không phải chỉ có một cơ hội, lần này thi không đậu thì thi lần sau.”
Bên cạnh Vương thẩm đi ngang qua gật đầu nói theo: “Lý chính thúc tuổi tác đã lớn, thi không đậu âu là chuyện bình thường, nếu như thi một lần đã đậu, cũng làm tấm gương cho hài tử trong thôn chúng ta.”
Không ít thôn dân xúm tới nói chuyện.
“Mấy tháng nay lý chính thúc mỗi ngày đều ôm sách đọc, khẳng định không có vấn đề.”
“Qua hết năm là có thi phủ, lý chính thúc nếu như thi đậu Huyện thừa, hài tử thôn chúng ta chịu ảnh hưởng, khẳng định sẽ có rất nhiều đứa thi đậu đồng sinh.”
“Đúng vậy đúng vậy, xem như vì học đường Đại Hà dương danh, lý chính thúc cũng nên cố gắng liều một lần.”
“Thôn Đại Hà chung ta phồn vinh phát triển đều toàn bộ nhờ lý chính thúc.”
Lý chính: “…”
Ông tuổi đã cao, thật sự rất không dễ dàng, cũng đừng đem gánh nặng như thế đè ở trên đầu ông.
Thi đậu còn tốt, nếu như thi không đậu, vậy ông chẳng phải là trở thành tội nhân trong thôn hay sao.