Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Vào năm mới, thôn Đại Hà sẽ tiếp tục triển khai các hạng mục kiếm tiền khác.”
Triệu huyện thừa biết trong lòng mọi người đang suy nghĩ cái gì, nếu đã trở thành thành viên của thôn Đại Hà, như vậy sẽ đưa những người này vào trong hệ thống của thôn Đại Hà.
Chỉ cần tất cả mọi người đóng góp xây dựng thôn làng, như thế thì đều có tư cách tham gia nhận hoa hồng hàng năm.
Ông quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan, ý bảo nàng nói chuyện.
Bởi vì trong mắt mọi người ở thôn Đại Hà, lời nói của nương Đại Sơn còn có trọng lượng hơn cả quan Huyện thừa này ông nữa.
Trình Loan Loan mở miệng, gió lạnh tràn vào trong miệng, nàng không khỏi rùng mình vì lạnh, nàng quấn chặt lấy y phục, hắng giọng nói: “Thôn Đại Hà chúng ta sắp trở thành trấn Đại Hà, trấn trên kia có gì thì thôn Đại Hà của chúng ta cũng nên có cái ấy, tỷ như quán trà để thương nhân bàn việc, ví như tiền trang thuận tiện cho dân chúng gửi tiết kiệm tiền, lại ví dụ như hiệu cầm đồ giải quyết các vấn đề tài chính cấp bách… Những cửa hàng này cần trong thôn góp vốn xây dựng, hoặc là cho người khác đến thuê kinh doanh, hoặc là thôn mình mời người đến quản lý…
“Trừ cái đó ra, các điểm du lịch cũng cần sửa cũ thành mới, trồng nhiều loại hoa hơn, xây dựng nhiều cái đình để nghỉ chân và hành lang dài có mái che, phong cảnh trên núi cũng khai phá một chút, nếu có thể xây chùa miếu cũng không tệ…”
“Những hạng mục này đều cần bạc để xây dựng. Những người sẵn sàng đóng góp một viên gạch cho việc xây dựng trấn Đại Hà, sau khi tan họp có thể tham gia góp vốn.”
Đám thợ thủ công của các hộ mới đến định cư đều liếc nhìn nhau, đều thấy được sự rục rịch trong mắt của đối phương, đây chính là cơ hội tốt trời cho, là cơ hội có thể dung nhập vào thôn Đại Hà, là cơ hội để phát triển trấn Đại Hà ngày càng lớn hơn, cũng là cơ hội tốt để bọn họ kiếm nhiều tiền hơn.
Thế là vừa tan họp, đám thợ thủ công liền nhao nhao vây quanh Thiết Trụ.
Mà đám người trong thôn Đại Hà cũng không nóng vội, dựa theo suy nghĩ của nương Đại Sơn, những công trình xây dựng ấy ít nhất phải tiêu tốn một nghìn lượng bạc, đám người bọn họ đều có cơ hội tham gia góp vốn, thay vì ở nơi đó ồn ào nộp tiền, còn không bằng về nhà chuẩn bị cơm ăn tất niên.
Trong nhà Trình Loan Loan cũng đang chuẩn bị cơm tất niên.
Năm nay trong nhà liên tục có nhiều chuyện vui, hai người già của Triệu gia sau khi trưng cầu ý kiến của Trình Loan Loan, quyết định tổ chức mọi người tụ lại ăn một bữa cơm đoàn viên.
Mặc dù trong nhà có hạ nhân nhưng Triệu lão thái thái vẫn quen tự mình động thủ hơn, ba chị em dâu Văn thị, Tôn thị và Trình Loan Loan cùng nhau hỗ trợ việc bếp núc.
Đủ loại thịt gà, thịt vịt, thịt cá, đủ loại thịt viên chiên giòn, đủ loại món điểm tâm thơm ngon, liên tục được dọn ra từ trong nồi.
Triệu Nguyệt Châu và Triệu Minh Hiên chạy tới lui trong sân, hai hài tử trạc tuổi nhau, chính là tuổi mèo chê chó xấu, Tiểu Điểm, Tiểu Hắc, Đại Hắc thích nhất là đứng lắc lư trước cửa phòng bếp, cũng không dám vô góp vui, sợ bị tóm được rồi bị đánh cho một trận.
Bận bịu tới khi trời sập tối, bữa cơm tất niên phong phú cuối cùng cũng đã làm xong.
Người lớn ngồi một bàn, kẻ không lớn không nhỏ ngồi một bàn, tiểu thí hài ngồi chung một bàn, trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Bọn hạ nhân trong nhà thì kê vài chiếc bàn ở sảnh phụ tự xử.
“Nào, uống một ly trước.” Triệu lão đầu tử giơ một ly rượu lên: “Hy vọng Triệu gia chúng ta mỗi năm cũng sẽ được hưng thịnh như năm nay.”
Triệu lão thái thái cười giơ ly rượu lên: “Hy vọng mỗi hài tử nhà chúng ta đều sẽ có tiền đồ, nào, mọi người cùng nhau uống một ly nào.”
Trình Loan Loan giơ ly rượu lên chạm vào ly của mọi người, một ly rượu đục vào bụng, cả người đều ấm áp hẳn ra.
Đây là năm mới thứ ba nàng trải qua ở thôn Đại Hà, năm nay, nàng đã ba mươi sáu tuổi rồi.
Ba mươi ba tuổi bước vào thế giới lạ lẫm này, bất tri bất giác đã trải qua ba năm, trong ba năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, ban đầu Tư Đản mới mười tuổi, mà bây giờ đã mười ba tuổi rồi, cũng sắp cao bằng nàng, lúc trước Đại Sơn mười tám tuổi, năm nay cũng được hai mươi mốt tuổi rồi, giờ đây hắn đã trở thành trụ cột chân chính trong nhà.
Thời gian khiến cho mỗi người đều trưởng thành.
Đồng thời, thời gian cũng thúc giục con người già đi.
Nàng không cảm thấy bản thân mình già nhưng khi nhìn thấy tóc mai của Triệu lão đầu tử và Triệu lão thái thái đã bạc, nàng liền biết thời gian chưa bao giờ tha cho một ai.

Advertisement
';
Advertisement