Triệu Tứ Đản thi đậu Đồng sinh 1
Trấn Đại Hà cứ như vậy nhanh chóng phát triển lên.
Giống loài mới thí nghiệm của Trình Loan Loan cũng đã đến hồi kết, tổng cộng là mười hai loại vật chủng, ngoại trừ tôm bị nàng đơn phương loại ra, mười một loại còn lại đều được chứng thực xác thực là giống loài xâm lấn, nếu thực sự mở rộng ở triều Đại Vũ, việc phát triển nông nghiệp nhất định sẽ bị cản trở, đến lúc đó, rất nhiều người ăn không no, lấy lương thảo ở đâu để đưa đến biên cương, Tịch Cơ Quốc không phải có thể thừa nước đục thả câu sao?
Nàng sai người chuẩn bị bút mực giấy nghiên, bắt đầu viết sổ sách.
Tuy nhiên, để khiến sự tồn tại của cây trồng hiện đại trở thành điều hiển nhiên, nàng âm thầm hoán đổi mấy chủng loại vật chủng trong đó.
Cà chua và khoai tây là loại rau củ mà nàng cực kỳ thích ăn, sau khi đến thời đại này căn bản không được ăn nữa, chỉ có thể mua một ít trong thương thành ăn cho đỡ thèm.
Ngoài ra còn có táo và dâu tây, thời đại này không có hai loại trái cây thường thấy ở hiện đại này, nàng không chút do dự thêm vào.
“Thần Triệu Trình thị khởi tấu: Năm ngoái sứ giả Tịch Cơ Quốc tới triều, tiến công mười hai loại chủng vật, vi thần nhận trọng trách này, lại chưa có một khắc nào dám lơ là. Mười hai vật chủng đều sử dụng phương pháp của hộ bộ để tiến hành thí nghiệm, hoa cúc và thủy phù đẹp thì rất đẹp nhưng cây nông nghiệp sinh trưởng ở khu đất đó đều c.h.ế.t héo trên diện tích lớn… độc ngân giao cúc tên là cúc, dùng để thưởng trà, nhưng lại có kịch độc… Trong những vật chủng này, có lẽ là xen lẫn những hạt giống khác, bồi dưỡng ra thu hoạch khác, thần nói rõ từng cái một…”
Sổ con này, Trình Loan Loan viết hai ngày mới viết xong, thứ nhất là muốn phái từ tạo câu, thứ hai là muốn vẽ hình, một số vật chủng trông như thế nào, quá trình sinh trưởng, đều cần phải vẽ ra thật kỹ lưỡng tỉ mỉ thì hộ bộ mới có thể nhập vào lưu tồn.
Ngoài ra, nàng đã viết một tấu chương, hy vọng triều đình có thể cho phép bách tính trấn Đại Hà tiên phong trồng trọt những vật chủng có thể trồng, đồng thời chăn nuôi ngao tôm số lượng lớn…
Sau khi viết xong, nàng gửi cùng số thư tín đã phiên dịch đến dịch trạm, gửi đến kinh thành.
Mặc dù hồi đáp từ kinh thành vẫn chưa gửi trở về, nhưng Trình Loan Loan đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho việc nuôi tôm, đồng thời, nàng từ trong thương thành mua được không ít cà chua, khoai tây và hạt giống táo, dâu tây, đợi khi tiết trời ấm lên liền để người trong thôn thử trồng trọt, trong đó đại khái có dâu tây là tương đối khó nuôi trồng, cần phải có kỹ thuật nhất định mới được.
Sau khi lo chuyện trên ruộng xong thì có một chuyện quan trọng khác chính là thi phủ năm nay sắp bắt đầu.
Năm ngoái, Triệu Tứ Đản thông qua thi huyện, chỉ có thể coi là một nửa Đồng sinh, năm nay sau khi thi đậu thi phủ mới có thể chính thức trở thành một Đồng sinh.
Sau khi trở thành Đồng sinh liền có thể tham gia thi viện vào mùa thu năm nay.
Mà năm thứ hai sau thi viện vừa đúng lúc có thi Hương.
Đương nhiên, Trình Loan Loan không đặt kỳ vọng vào tiểu tử này có thể dễ dàng thi đỗ, tuổi tác ước chừng vẫn còn nhỏ, cho dù đến thi Hương lần kế tiếp cũng mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, cứ từ từ là được rồi.
“Cảnh Tư rất thông minh, nếu không phải học hành có chút muộn thì sớm đã thành tú tài rồi.” Ngu phu tử vuốt bộ râu nói, “Năm nay học đường Đại Hà có bảy, tám hài tử tham gia thi huyện, hy vọng bọn họ đều có thể giống như Cảnh Tư, vừa thi liền đỗ.”
Trình Loan Loan biết trong thôn có vài hài tử rất thông minh, nhị tôn tử Triệu Thiết Trụ của nhà Lý chính, nhi tử Nê Thu của Vương thẩm tử, còn có tiểu nhi tử Từ Tiểu Thụ của Trương quả phụ… Những hài tử này thường xếp ba hạng đầu, vì vậy Ngu phu tử mới mở miệng để bọn họ đi thử một lần.
Học đường Đại Hà có thương nhân từ bốn phương tám hướng trù khoản (tài trợ), chi phí các hài tử tham gia khoa cử là học đường chi trả, có thể được Ngu phu tử tán thành tham gia khoa cử, những hài tử này đều vui mừng khôn xiết.
Toàn bộ tháng hai, không khí học tập tại học đường Đại Hà đều rất sôi nổi.
Trung tuần tháng hai, thi huyện chính thức bắt đầu, học đường Đại Hà có tổng cộng tám hài tử tham gia vào cửa ải thứ nhất trên con đường khoa cử, Ngu phu nhân đích thân đưa bọn họ qua đó.
Mấy ngày sau có kết quả, tám hài tử vậy mà lại có năm người đỗ thi huyện, tỷ lệ này cũng coi như là rất cao.
Ngu phu nhân cười lớn: “Những người rớt bảng đừng nhụt chí, năm sau vẫn có cơ hội, những người thi đỗ không được kiêu ngạo, tiếp tục chuyên tâm học tập. Bởi vì các trò căn bản quá nhỏ bé, không cần tham gia thi phủ sau mười ngày nữa, đợi đến khi có thể chân chính tham gia thi phủ tự nhiên sẽ để các trò bước vào trường thi.”