Ở một bên đường lớn của trấn Đại Hà có thêm một tảng đá dựng đứng, ước chừng cao khoảng sáu bảy thước, phủ vải đỏ lên, còn buộc bằng lụa đỏ, trông rất thần bí.
Con đường vào thôn đã được mở rộng ít nhất năm lần, trông rất rộng rãi, một số người làm quan đứng ở giữa, dân chúng đứng đầy ở hai bên đường.
“Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng giêng, là một ngày nắng đẹp, cũng là một ngày tốt lành đối với thôn Đại Hà chúng ta.” Triệu huyện thừa lớn tiếng nói: “Sau khi trải qua một năm nỗ lực của các phương, thôn Đại Hà cuối cùng cũng trở thành trấn Đại Hà, từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là nhân sĩ ở trấn Đại Hà huyện Bình An tỉnh Hồ Châu, kế tiếp, chúng ta xin mời tri phủ đại nhân cùng với Tuệ Cung Nhân vì chúng ta mà tháo vải đỏ ra.”
Chúc tri phủ làm ra một cái động tác mời: “Tuệ Cung Nhân.”
Trình Loan Loan cười nhẹ gật đầu, đi tới vị trí bên trái của tảng đá lớn, cổ nhân lấy bên phải làm đầu, nơi tôn quý nhất đương nhiên phải dành cho Tri phủ đại nhân.
Chúc tri phủ đứng phía bên phải, cùng nắm lấy một đầu của tấm vải lụa với Trình Loan Loan, sau đó dùng sức kéo mạnh ra.
Tấm vải đỏ bị xé ra, lộ ra tảng đá trơ trụi bên dưới, đây là một tảng đá dài cực lớn, là Thiết Trụ dẫn người lên núi tìm bảy tám ngày mới tìm được về, sau đó mời thợ đá tốt nhất huyện Bình An, ở trước mặt đá khắc lên ba chữ — Trấn Đại Hà.
Ba chữ này, anh khí tung bay, dùng chu sa nhuộm thành màu đỏ, còn thêm chút bột phấn màu bạc, bột bạc này dùng mười hai lượng bạc đập nhuyễn dán vào, thôn Đại Hà bây giờ đã là địa phương phú quý sung túc nhất mười dặm tám thôn, mười hai lượng bạc cũng không phải chuyện gì lớn, chiếm được toàn bộ sự nhất trí đồng ý của người trong thôn.
Lúc này ánh mặt trời rơi xuống, ba chữ “Trấn Đại Hà” rạng rỡ phát sáng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chúc tri phủ cười, mở miệng nói: “Bây giờ bản quan tuyên bố, thôn Đại Hà chính thức đổi tên thành trấn Đại Hà, trong mười năm đầu tiên kể từ khi thôn chuyển thành trấn, tất cả các thuế công nông thương trong phạm vi trực thuộc khu vực trấn Đại Hà sẽ được giảm một nửa, mặt khác Hồ Châu cũng sẽ trợ giúp xây dựng trấn Đại Hà…”
Dân chúng vây xem dồn dập vỗ tay không ngừng, ai nấy đều kích động đến nỗi bàn tay vỗ đến đỏ rực.
Người dân thôn Đại Hà vì thôn mình đã trở thành trấn Đại Hà mà vui vẻ không thôi, nhóm thợ thủ công đã định cư tại đây vì bản thân họ đã sớm chuyển đến mà kích động, những thôn bên cạnh quyết định theo bước chân của trấn Đại Hà mà cố gắng làm việc… Đương nhiên, có những người chua ngoa từ các thôn khác, nhưng thế thì sao chứ, trước thực lực tuyệt đối, ghen tị và đỏ mắt chẳng qua chỉ là một trò cười.
Sau khi kết thúc nghi thức mở bảng hiệu, Triệu Thiết Trụ mang các vị quan gia đi đến chỗ thương nghị của trấn Đại Hà để nghị sự về một số sắp xếp chi tiết.
Mà người ngoài thôn đều dồn dập mang theo hành lý vào ở.
Chúng quanh chợ ở trấn Đại Hà đã xây dựng hơn một trăm tiểu viện ngói xanh đơn giản, đây là nơi ở được chuẩn bị đặc biệt cho những người thợ thủ công mới tới trú ngụ ở đây, một tháng tiền thuê là ba trăm văn tiền, thậm chí thuê mười năm liền thì viện này sẽ thuộc về gia đình người đó.
Sau khi những người thợ thủ công lần lượt chuyển đến ở, trấn Đại Hà chân chính có hình dáng của một trấn nên có, chợ phiên càng náo nhiệt không thôi.
Những người mới đến phải mua đồ này nọ nên chợ phiên liền được hồi sinh, những người trong thôn Đại Hà ban đầu tìm mảnh đất trống dựng quầy hàng, bán bàn, ghế dựa, bán giường và ngăn tủ, bán nồi bát bồn bầu, bán gạo dầu muối, bán các loại đồ vật lặt vặt…
Với sự phát triển của khu chợ hiện tại, không phải tất cả mọi người ở thôn Đại Hà đều làm nông để kiếm sống, chẳng hạn như trong nhà Chu lão bà, không có lao động trưởng thành, bây giờ một bà lão dẫn theo Hổ Tử, còn có ba hài tử do Trương quả phụ để lại chuyên môn làm trứng bắc thảo để buôn bán, lại ví như một nhà Vương Vĩnh thành, hắn là đội trưởng đội tuần tra, Vương thẩm phụ trách công việc buôn bán món kho, Đại Mạch đã lập gia đình, Nê Thu còn phải đọc sách, trong nhà nhiều người như vậy thật sự không có khả năng để một mình Tiểu Mạch làm nhiều việc, cho nên ruộng đất của gia đình đều cho Ngôn chưởng quỹ thuê để nuôi lợn, cả nhà yên tâm làm ăn buôn bán.