Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đến thôn Hòe Hoa 2
Nàng ấy sờ đầu ba nhi tử, gật đầu với người trong thôn rồi mới đứng dậy đi về phía Trình Loan Loan.
Trong mắt Trình Loan Loan có chút tối, nàng vì cứu nhi tử nhà mình mà khiến cho mẫu thân và nhi tử nhà khác tách ra…
Nàng cất bước qua đó nói với hài tử kia: “Chăm sóc đệ đệ ngươi cho tốt, ta nhất định sẽ mang nương ngươi bình an trở về.”
Nàng vừa nói vừa nhéo nhéo cổ tay nam hài, nam hài chỉ cảm thấy tay áo nặng xuống, đang muốn nhìn kỹ thì Trình Loan Loan lại khẽ lắc đầu, xoay người mang người rời đi.
Chờ nàng đi rồi thì nam hài mới lặng lẽ lấy đồ vật trong tay ra, là điểm tâm đủ cho một hộ gia đình.
Hốc mắt của hắn lập tức đỏ lên, Tuệ Cung nhân quả nhiên là người tốt…
Xuất phát đi về phía tây của thành Nam Dương, chậm rãi đã đến huyện thành, tình huống của huyện thành này vẫn còn tốt, nước chỉ tới cẳng chân, người trong thành còn chưa rời đi, đại bộ phận đều ngồi trên nóc nhà, đại khái rất tin tưởng lũ lụt sẽ nhanh chóng rút đi
Ngoài trời đã lất phất mưa phùn, đi một chút mà tóc đã dính ướt.
“Cung nhân, không thể tiếp tục đi về phía trước.” Trình Ất mở miệng nói, “Nước này quá bẩn, dính vào sẽ dễ sinh bệnh, để thuộc hạ đưa người đến thôn Hòe Hoa đi.”
Nha sai thành Nam Dương mở miệng nói: “Chúng ta có thể tạo ra một chiếc bè gỗ ngay tại đây, có thể dùng tạm một chút.”
Trình Loan Loan nhìn thế nước, nơi này cách trung tâm nơi gặp nạn khá xa, thế nước hiện tại tương đối bình lặng, nhưng càng đi thì dòng nước càng lớn, bè gỗ tạm bợ sẽ dễ bị cuốn theo dòng nước…
Nàng dừng một chút nói: “Trên đường chúng ta tới đây hình như ta thấy trong bụi cỏ có một chiếc thuyền, chúng ta qua đó tìm một chút.”
Trình Ất mở miệng: “Thuyền ném ở ven đường chắc chắn là hư rồi, bằng không đã bị thôn dân đoạt về sử dụng.”
“Sửa chữa thuyền hỏng so với làm thuyền gỗ tạm thì vẫn tốt hơn.” Trình Loan Loan đi về phía trước: “Chia ra tìm, tìm được rồi thì la lên một tiếng.”
Dựa vào thân phận của nàng lúc này, dù mệnh lệnh này có hơi không hợp lý thì mọi người vẫn không dám phản đối mà làm theo.
Trong lúc tìm thuyền thì lại có không ít người chạy từ nơi bị nạn ra, một đám người ướt đẫm nhìn vô cùng chạy vậy.
Nhìn thấy có người muốn đến nơi bị lũ lụt thì những nạn dân đó có lòng tốt khuyên nhủ: “Không thể đi vào trong được nữa, tất cả đều ngập lụt hết rồi, cái gì cũng không còn nữa, ông trời tạo nghiệt a……”
Nhìn thấy không ít người tìm được đường sống trong chỗ chết, Trình Loan Loan không khỏi mở miệng hỏi: “Có người của huyện Khánh An không?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu: “Lầu cao ở huyện Khánh An đều đã ngập lụt, huyện lệnh đại nhân cũng chưa chạy kịp, hơn vạn người của mấy chục cái thôn e rằng đã c.h.ế.t rồi…”
Mặt mày của phụ nhân đi theo Trình Loan Loan đã trắng bệch, thiếu chút nữa đã không đứng vững mà ngã vào dòng nước.
Trình Loan Loan đỡ nàng một phen: “Hoàng nương tử đừng hoảng hốt, nam nhân nhà ngươi là làm người tốt thì ắt được ông trời phù hộ, hẳn là sẽ không có việc gì…”
Nhà trượng phu của phụ nhân kia họ Hoàng, người ta hay gọi là Hoàng nương tử, nàng ấy cố gắng tươi cười: “Tạ ơn cát ngôn của Tuệ Cung nhân, chúng ta mau tìm thuyền đi.”
Trình Loan Loan không dám tiếp tục trì hoãn, tìm cái góc không người mua hai chiếc thuyền nát hàng đã qua sử dụng, trực tiếp ném ở bụi cỏ, sau đó kêu người qua đó.
Chiếc thuyền này là thuyền mà đời sau dùng để xung phong đi cứu trợ, tốc độ nhanh lại chống được dòng nước chảy xiết, lúc này lấy ra dùng là tốt nhất.
Trình Giáp kinh ngạc đến cực điểm: “Thuyền tốt như vậy, cũng không có bị hư, sao lại bị ném ở đây?”
“Đừng động bậy bạ, trước tiên đẩy con thuyền này vào nước đi, chúng ta có tổng cộng mười hai người, sáu người một thuyền, mau chóng xuất phát.” Trình Loan Loan chỉ huy cho người đẩy thuyền xuống nước, dẫn đầu ngồi lên thuyền.
Nhóm nha sai chia thành hai tổ chèo thuyền, chiếc thuyền lướt trên dòng nước lũ hướng về phía huyện Khánh An.

Advertisement
';
Advertisement