Phụ tử trong cơn lũ 1
Trên trời vẫn còn nổi gió, mưa rơi lất phất, chỉ chốc lát sau thì y phục đã ướt đẫm, chỉ là không ai rảnh để lo mấy chuyện này.
Cáng đi về phía trước thì mực nước càng sâu, lúc đầu còn có thể nhìn thấy nhà ở, dần dần chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà, rất nhiều người ôm ván gỗ trôi trên dòng nước, có một số người lớn thì gian nan đẩy bồn gỗ, trong bồn gỗ kia đều là hài tử đang oa oa khóc lớn, bọn họ thấy có thuyền xuất hiện thì mừng rỡ vẫy tay tìm kiếm sự trợ giúp.
Trình Loan Loan trầm mặc không cho thuyền dừng lại.
Vì con thuyền nàng thật sự quá nhỏ, một thuyền ngồi được nhiều nhất tám người, cứu được người này thì cũng không cứu được người kia, hơn nữa, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hoàng nương tử ngồi ở mạn thuyền, chỉ vào một phương hướng nói: “Đi lên phía trước mười lăm phút nữa thì nước rất xiết, các ngươi kiên trì một chút, đừng từ bỏ…”
Người ở nơi này ít nhất còn tìm được ván gỗ mà bám vào, mà thôn Hòe Hoa bọn họ lúc lũ ập tới, vì thế nước quá mạnh nên cho dù có ôm ván gỗ thì cũng sẽ bị c.h.ế.t đuối… Nàng ấy lo lắng cho nam nhân nhà mình, cũng lo lắng thôn dân, chẳng ngại hy vọng xa vời, nàng ấy cũng muốn mang Tuệ Cung nhân đến thôn Hòe Hoa…
Con thuyền tiếp tục đi về phía trước, trước mắt chính là nước lũ mênh m.ô.n.g vô bờ, đến nóc nhà còn không thấy được thì đừng nói đến dân chúng cầu cứu.
Thỉnh thoảng còn thấy có xác c.h.ế.t trôi qua…
Sắc mặt mọi người đều không tốt, dọc đường mọi người cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng gió hô hô thổi qua.
Lũ lụt nhấn chìm đường xá mà nhà cửa, mấy nha sai kia hoàn toàn không có biện pháp xác định phương hướng, toàn dựa vào Hoàng nương tử dẫn đường.
Không biết đi bao lâu mới nhìn thấy được một góc đài quan sát chưa bị nhấn chìm.
Sắc mặt Hoàng nương tử thê lương: “Đây là đài gác đêm của huyện Khánh An, thế mà cũng bị nhấn chìm rồi, thôn Hòe Hoa xong rồi…”
Còn tận bốn, năm trăm người chưa chạy thoát được, nhiều người như vậy chẳng lẽ đã c.h.ế.t hết rồi sao?
Trình Loan Loan nắm chặt nắm tay, trong lòng bị nỗi sợ bao phủ, đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến thời đại này lại cảm thấy con người thật nhỏ bé.
Cho dù nàng có thương thành, cho dù nàng có sản phẩm kỹ thuật hiện đại tiên tiến, lấy ra toàn bộ thì cũng không có cách nào chống lại thiên tai mênh mang cuồn cuộn.
Đại Sơn…
Con ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…
Trình Loan Loan áp đi nỗi sợ trong lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Tiếp tục đi.”
Hoàng nương tử giơ tay chỉ hướng tây nam: “Thôn Hòe Hoa ở bên kia, đi một chút nữa là tới.”
Đi theo hướng này thì dòng nước vốn dĩ đang nhẹ nhàng đã dần dần mãnh liệt lên, lúc này không tốn quá nhiều sức là đã có thể điều khiển thuyền, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hiện tại tốc độ dần dần chậm lại, đi hơn nửa canh giờ mới tới thôn Hòe Hoa, chỉ là phòng ốc đã bị nhấn chìm nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Trình Loan Loan nhìn về phía tây nam, bên kia là núi cao chập chùng, ngọn núi này trải dài theo hướng tây nam, không rõ điểm bắt đầu ở đâu.
Sở dĩ thôn Hòe Hoa gặp nạn nghiêm trọng nhất là do cách quá gần dãy núi này, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ thôn trang đã bị nhấn chìm, mọi người dường như đã bỏ mạng dưới dòng lũ.
Hoàng nương tử che miệng khóc thút thít.
“Đừng khóc…”
Trình Loan Loan đột nhiên mở miệng.
Hoàng nương tử nào dám không nghe, vội vàng nuốt tiếng khóc vào trong.
Nhóm nha sai đang thảo luận bên cạnh cũng lập tức im miệng.
Xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng nước và gió, cùng lúc đó còn có tiếng khóc của trẻ con.
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Bên kia có người!”
Nàng vừa dứt lời thì Trình Giáp đã cho nha sai khởi động thuyền nhanh chóng đi tới hướng kia.