Có một số việc chỉ khi tự mình trải qua thì mới biết được trong đó có bao nhiêu hung hiểm.
Ví dụ như chuyện qua sông, trước kia xuống nước Trình Loan Loan chỉ nghĩ bản thân mình biết bơi, ít nhất cũng sẽ có chút ưu thế, nhưng khi xuống dưới dòng nước thì nàng mới biết được cho dù là kiện tướng bơi lội khi ở trong dòng lũ cũng không có đất dụng võ, dòng nước chảy quá xiết, đùi bị nước đánh vào đến mất đi tri giác, hai tay phải nắm chặt lấy dây thừng thì mới có thể miễn cưỡng cố định thân hình…
Trình Loan Loan suýt nữa đã chìm xuống rất nhiều lần, cũng may Trình Ất vẫn luôn theo sát nàng, lúc nàng sắp chìm xuống thì đã kịp thời vớt nàng lên.
Một đoạn được nhỏ ngắn ngủn mà mười mấy người đi hết non nửa canh giờ mới đến được bờ bên kia.
Hai chiếc thuyền được kéo lên bờ, lại kéo thêm một đoạn đường lớn nữa, sau đó dùng dây thừng cố định lại ở hai gốc cây cổ thụ to lớn
Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, bây giờ đã tới buổi chiều, trên trời đều là mây đen, hơn nữa cây cối trên núi rậm rạp nên nhìn có vẻ như đã chập tối.
Từ sáng đến giờ mọi người căn bản là chưa ăn uống gì.
“Ở chỗ này nghỉ một lát đi.” Dương lão tam tìm một chỗ tương đối khô ráo, lấy bao tải trên người lót xuống đất, cung kính mời Trình Loan Loan ngồi xuống: “Tuệ Cung nhân ngồi đi, ta đi hái một ít quả dại cho mọi người lót bụng.”
“Đừng đi, ta có đồ ăn ở đây.” Trình Loan Loan mới vừa mở miệng thì đã thấy Trình Giáp và Trình Ất làm một bộ dáng quả nhiên như thế nhìn nàng, nàng khụ khụ nói: “Là lương khô lúc sáng rời khỏi thành Nam Dương, Lữ đại nhân đưa cho ta, mọi người chia nhau đi.”
Nàng lấy một túi lương khô từ trong tay áo ra, lương khô là bánh bột khiến người ta ăn đến nghẹn, một người nửa cái, nàng còn mang theo một cái ấm nước, để tất cả mọi người uống một ngụm.
Do có Trình Giáp cùng Trình Ất quan sát, nàng nên phải chịu đựng không trốn đi ăn mảnh, đành phải nuốt đại miến bánh ngô khiến người ta mắc nghẹn kia vào.
Sau khi ăn xong thì mọi người tiếp tục lên núi.
“Cung nhân, ở đây có dấu chân!”
Trình Giáp đột nhiên kêu lên, ngồi xổm xuống quan sát những dấu chân hỗn loạn.
Trình Ất vô cùng vui vẻ: “Đại thiếu gia chắc chắn đã thuận lợi lên núi, hẳn là đã ở trên núi tránh lũ, chúng ta nhanh chóng lên đó.”
Lòng dạ vẫn luôn căng chặt của Trình Loan Loan cũng buông lỏng một ít.
Đoàn người đi theo dấu chân lên núi, con đường này cách sông rất xa, là bộ phận của rừng núi, cây cối dọc đường rất xum xuê, không dễ xảy ra lở núi, tuy rằng không dễ đi nhưng cũng an toàn.
Cứ đi một đường như vậy lên tới đỉnh núi nhưng không thấy bất kỳ một bóng người nào.
Đứng trên đỉnh núi có thể thấy lũ lụt cuồn cuộn dưới chân núi, toàn bộ thôn trang đều bị nhấn chìm, huyện thành ở xa xa cũng là đại dương mênh mông, nhìn thấy thật ghê người.
Dương lão tam đau đớn kịch liệt: “Lũ lớn như vậy không biết lúc nào mới lui…”
Người nhà của hắn, nhà ở của hắn, đồng ruộng của hắn, cuộc sống bình yên của hắn đều bị trận lũ lớn này phá hủy… Nếu không phải còn một tiểu nhi tử thì hắn cũng đã kết thúc cuộc đời mình.
“Nước từ thượng du xuống cũng không còn nhiều nữa, ước chừng ba, bốn ngày là nước có thể lui.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Mặc kệ như thế nào thì những người còn lại phải tiếp tục sống sót.”
Dương lão tam gật đầu, vì nhi tử hắn phải tỉnh táo lên.
Đang nói chuyện thì cơn mưa vốn dĩ chỉ là mưa phùn lại biến thành mưa rào, ồ ạt rơi xuống người.
Trong lòng Trình Loan Loan rơi lộp bộp.
Vừa mới nãy còn nói khoảng ba, bốn ngày nước sẽ lui nhưng nếu trời cứ mưa to thế này thì tình hình không tốt chút nào..
Hoàng nương tử vội nói: “Bên kia có một cây đại thụ, chúng ta nhanh qua đó tránh một chút.”
“Không thể!” Trình Loan Loan lập tức ngăn cản: “Không thể tránh dưới tán cây, nhanh tìm hang động.”