Ở thời điểm mấu chốt này nàng cũng không thể giải thích vì sao không được trốn dưới tán cây, phải mau chóng để Dương lão tam quen thuộc địa hình chạy đi tìm hang núi.
Dương lão tam thường lên núi đi săn đốn củi, chỉ vào phía đông nói: “Từ đây đi xuống có một hang núi, đi mau.”
Bọn họ toàn thân đều ướt đẫm, nếu lại dính mưa thì chắc chắn sẽ bị nhiễm phong hàn, lúc này mà bị bệnh thì khác nào đi vào đường chết.
Mười mấy người theo Dương lão tam đi về phía hang núi, bọn họ đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã tới trước cửa động.
Còn chưa đi vào thì bọn họ đã nghe được âm thanh ở bên trong.
Hoàng nương tử vô cùng vui mừng: “Ở chỗ này, bọn họ đều ở chỗ này!”
Trình Loan Loan nhanh chóng đi đến cửa động, vì nguyên nhân ánh sáng mà nàng không thấy rõ bên trong, nàng lớn tiếng nói: “Nơi này đều là thôn dân thôn Hòe Hoa sao?”
Tiếng nàng vừa dứt thì có một người vọt ra: “Tiểu nhân gặp qua Cung nhân, nơi này cộng một trăm hai mươi người, đều là người của thôn Hòe Hoa.”
Nàng tập trung nhìn vào, là Chu Dũng, cũng chính là gã sai vặt đi theo Triệu Đại Sơn, nhìn thấy Chu Dũng bình an không có việc gì, tấm lòng người mẹ của Trình Loan Loan cuối cùng cũng ổn định lại.
Đã có rất nhiều người từ trong sơn động đi ra, một đám cảm động đến rơi nước mắt.
“Là Tuệ Cung nhân tới!”
“Là thân mẫu của Triệu đại nhân Tuệ Cung nhân tới cứu chúng ta!”
“Ta biết nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta, thật tốt quá thật tốt quá, thôn Hòe Hoa được cứu rồi.”
“…”
Các thôn dân mừng đến phát khóc, sôi nổi quỳ trên mặt dập đầu với Trình Loan Loan.
Hoàng nương tử thấy được nam nhân nhà mình thì nhào vào lòng người nọ khóc lớn…
Mà tầm mắt của Trình Loan Loan quét quanh đám người một vòng, vội nói: “Đại Sơn đâu, hắn đâu?”
Nước mắt Chu Dũng lập tức trào ra: “Đại nhân, đại nhân hắn…”
“Tuệ Cung nhân, đều là lão bà tử sai!” Một phụ nhân hơn sáu mươi tuổi khóc lớn: “Lúc lên núi đột nhiên có khối đá lớn lăn xuống, Triệu đại nhân vì cứu lão bà tử mà chính mình đã… Lão bà tử ta lớn tuổi c.h.ế.t là đáng, nhưng Triệu đại nhân còn trẻ như vậy… Ta đáng chết, thật đáng chết, vì sao người c.h.ế.t không phải là ta…”
Chân Trình Loan Loan đột nhiên mềm nhũn.
Trình Giáp cùng Trình Ất một trái một phải đỡ nàng, không dám buông tay.
Nàng hít sâu một hơi, ổn định thân hình đi vào hang núi, Chu Dũng mang nàng tới nơi sâu nhất trong động, trên mặt đất ẩm ướt được lót một ít cỏ khô, Triệu Đại Sơn cứ như vậy nằm trên mặt đất, trên người đắp cái áo ngoài của Chu Dũng.
Trên đầu hắn được quấn lung tung mấy miếng vải, mảnh vải đã sớm nhuộm đỏ máu, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, cả người hình như đang nóng lên.
“Đại Sơn, con phải chịu đựng…”
Trình Loan Loan ngồi xuống đất, cầm thật c.h.ặ.t t.a.y Triệu Đại Sơn.
Chu Dũng quỳ trên mặt đất, tự trách lau nước mắt, tỉ mỉ nói mấy chỗ Triệu Đại Sơn bị thương.
Một là sau ót bị đá lớn đập phải, hai là tay phải bị đá lớn đè gãy xương, ba là đùi phải bị trầy xước tới đổ máu…
Mà nghiêm trọng nhất chính là chỗ bị thương trên đầu.
Nếu không phải nàng tìm tới thì có lẽ Đại Sơn sẽ không có cách nào vượt qua đêm nay.
Hai vị đại nhân của Hộ bộ cùng Triệu Đại Sơn tới Nam Dương thấp giọng nói: “Tuệ Cung nhân, còn có những người khác cùng đến đây sao?”
Bọn họ tưởng là triều đình phái người tới cứu viện, chỉ là vừa nãy chỉ thấy có tám nha sai lặt vặt, hơn nữa không có mang theo bất kỳ thuốc men hay lương thực gì cả… Người trong sơn động đã hai ngày nay không có một thứ gì để ăn, lại có hơn phân nửa số người đã sinh bệnh, chuyện mấu chốt nhất chính là Triệu đại nhân đã bị thương rất nặng, nếu không kịp thời trị liệu thì e rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
“Hơn một trăm thôn gần đây đều gặp họa, Tri phủ đại nhân bên kia đã sắp xếp nhân thủ tới cứu trợ.” Trình Loan Loan rũ mắt nói: “Ánh sáng trong hang động quá mờ, làm phiền hai vị đại nhân đi tìm củi đốt.”
Chu Dũng suy sụp nói: “Trong hang động có củi, chỉ là không có mồi lửa…”
Vì nguyên nhân đó mà hai ngày nay đã có rất nhiều người sinh bệnh, hắn cũng thử qua mấy cách đánh lửa nhưng củi đốt cũng đã hơi bị ẩm ướt nên không có cách nào phát ra lửa.
Còn chưa đợi Trình Loan Loan mở miệng thì Trình Giáp đã lên tiếng: “Cung nhân có mang theo mồi lửa, nhanh chóng mang củi chất lại đây.”
Trình Loan Loan trầm mặc lấy mồi lửa từ trong tay áo đưa qua đó.
Chờ mọi người xung quanh đã tản đi chụm củi nhóm lửa thì nàng lập tức mua thuốc hạ sốt cùng thuốc kháng viêm từ trong thương thành rồi nhét vào trong miệng Triệu Đại Sơn, sau đó dùng nước khoáng rót vào miệng hắn để thuốc trôi xuống.