Vừa có lửa thì trong hang động đã sáng bừng lên.
Một đống lửa đã được đặt bên cạnh Triệu Đại Sơn, ngay sau đó đã có rất nhiều người tới xin mồi lửa, chỉ chốc lát đã có rất nhiều đống lửa được thắp lên trong hang động.
Trình Loan Loan ngồi dưới đất, nương theo ánh lửa quan sát vết thương sau ót của Triệu Đại Sơn, mảnh vải vừa được xé ra thì đã để lộ vết thương ghê người bên trong, một khối da thịt to đã lòi ra ngoài, cũng không biết có bị nhiễm trùng hay không.
Vết thương như vậy ở thời hiện đại thì sẽ phải khâu lại, chỉ là bình thường nàng đối với việc may vá đều không thông thạo.
Nàng quay đầu lại, chầm chậm mở miệng: “Có vị tẩu tử nào tay nghề may vá tương đối tốt, có thể lại đây một chút không?”
Hoàng nương tử lập tức đứng dậy đi tới: “Cung nhân, ta biết may vá thêu hoa, việc may vá không nói là quá tốt nhưng ở thôn Hòe Hoa cũng được coi như là có tay nghề.”
“Vậy ngươi lại đây giúp ta một chút.” Trình Loan Loan lấy từ trong người ra một lọ thuốc sát trùng, đổ sang ống trúc rồi đặt vào tay Hoàng nương tử: “Trước tiên rửa sạch sẽ vết m.á.u và đất cát sau ót hắn.”
Tay nàng run rẩy, trong lòng đã không thể nào bình ổn, nàng sợ chính mình trong lúc hoảng loạn sẽ gây lỗi nên chỉ có thể giao cho người khác làm những chuyện này.
Sau khi Hoàng nương tử biết được nam nhân nhà mình không c.h.ế.t thì cả người đã trầm ổn hơn rất nhiều, nàng ấy tiếp nhận ống trúc, cầm lý một khối bông sạch sẽ không biết từ đâu ra, tỉ mỉ rửa sạch miệng vết thương cho Triệu Đại Sơn, trong cả quá trình Triệu Đại Sơn không có bất kỳ cảm nhận gì.
Qua một hồi lâu thì miệng vết thương đã trở nên sạch sẽ, Trình Loan Loan thấy được cả xương thịt bên trong, trong lòng không nhịn được run rẩy.
Mặt Hoàng nương tử có chút tái nhợt: “Cung nhân, để ta giúp Triệu Đại Nhân băng bó vết thương lại đi…”
Trình Loan Loan lắc đầu, lấy ra kim chỉ giải phẫu chuyên dụng đặt vào tay Hoàng nương tử: “Khâu miệng vết thương này lại đi.”
“Cái, cái gì…” Hoàng nương tử cho rằng chính mình nghe lầm: “Khâu miệng vết thương? Là ý gì? Cung nhân, dân phụ nghe không hiểu……”
Trình Loan Loan nhéo nắm tay.
Nàng cũng không biết thao tác cụ thể như thế nào, cũng không thể mặc kệ, nên… cứ coi ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà chạy chữa vậy.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi coi như đây là một miếng vải rách, cần phải dùng kim chỉ khâu lại, đừng chậm trễ thời gian, bắt đầu đi.”
“Ta, ta…”
Hoàng nương tử căn bản không dám làm theo
Trình Loan Loan nhắm mắt lại: “Đây là mệnh lệnh, có hậu quả gì thì ta sẽ tự mình chịu.”
Hoàng Vĩ đi tới, nắm lấy tay thê tử: “Nàng nghe theo Tuệ Cung nhân là được.”
Hoàng nương tử đành phải run run rẩy rẩy cầm lấy kim chỉ, nam nhân nhà nàng ấy không tiếng động quan sát, nàng ấy rốt cuộc cũng có thêm một chút dũng khí, dần dần bình tĩnh trở lại
Kim chỉ đều đã chuẩn bị xong, nàng ấy chỉ cần thao tác là được, nàng ấy lại tự nói với mình một lần nữa, đây là một miếng vải, nàng khâu lại miếng vải này cho tốt là được…
Nàng ấy bắt đầu thao tác, sau một lúc thì cũng đã không còn sợ hãi, cúi đầu, từng đường kim mũi chỉ vô cùng khéo léo tinh xảo, chỉ chốc lát sau thì đã khâu lại miệng vết thương trên ót của Triệu Đại Sơn…
“Đa tạ.”
Trình Loan Loan nhẹ giọng mở miệng, sau đó lấy băng gạc sạch sẽ ra, giúp Triệu Đại Sơn băng bó miệng vết thương cẩn thận.
Ngay sau đó, nàng dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của mọi người, đút cho Triệu Đại Sơn một chút thuốc men cần dùng sau khi phẫu thuật.
Cuối cùng, là xử lý vết thương trên cánh tay phải và đùi phải…
Làm xong hết mấy chuyện này thì cả người nàng như bị rút hết sức lực, vô lực ngồi phịch xuống đất.
Mọi người trong sơn động nhìn nàng, không một ai dám mở miệng nói chuyện.
Triệu đại nhân xảy ra chuyện trong thôn bọn họ, đây chính là thân nhi tử của Tuệ Cung nhân, mấy người bọn họ e là…
Trình Loan Loan nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc này mới có tinh lực chú ý tới chuyện của thôn Hòe Hoa, nàng chầm chậm mở miệng nói: “Không phải có hơn hai trăm người cùng lên núi sao, làm sao mà chỉ còn lại mấy người các ngươi ở đây?”