Đêm đến gió trên núi bắt đầu gào thét
Bên ngoài còn đang mưa, hơn một trăm người trong hang động không có một ai buồn ngủ.
Ánh lửa bùm bùm, sắc mặt ai nấy đều khó coi, sinh bệnh và đói bụng khiến cho một đám người trở nên tiều tụy.
Đột nhiên tiếng trẻ sơ sinh nỉ non vang lên.
“Tiểu bảo nhi, đừng khóc…” Một phụ nhân trẻ tuổi ôm lấy hài tử: “Đợi tới ngày mai là ổn rồi.”
Nhưng hài tử vẫn khóc, chỉ là đứa nhỏ này chịu đói đã lâu nên tiếng khóc cũng không lớn, chỉ nức nở giống một con mèo con.
“Thật là tạo nghiệt…” Dương tam bà vỗ đùi thở ngắn than dài: “Người lớn ăn không đủ no nên không có sữa, tiểu oa nhi cũng chịu liên lụy, đã đói bụng hai ngày hai đêm, nếu cứ như vậy thì hài tử làm sao chịu được.”
Phụ nhân ôm hài tử yên lặng nức nở, hài tử mới được khoảng ba, bốn tháng, vốn dĩ đã gầy nay lại chịu đói hai ngày hai đêm thì lại càng gầy thêm.
Phụ nhân trẻ tuổi mím môi, đột nhiên quyết tâm làm một chuyện gì đó, bỏ ngón tay vào miệng dùng sức cắn xuống, sau đó để m.á.u trên đầu ngón tay chảy vào miệng đứa trẻ sơ sinh, sau khi đứa nhỏ có đồ cho vào miệng thì tiếng khóc cũng ngừng.
Mọi người thấy một màn như vậy thì đều trầm mặc.
Trình Loan Loan thở dài một hơi, đứng dậy đi về hướng phụ nhân, thấp giọng nói: “Ngươi cũng hai ngày hai đêm không ăn gì, nếu lại vì mất m.á.u mà ngất đi thì ai sẽ chăm sóc hài tử của ngươi?”
Phụ nhân trẻ tuổi căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, nàng ấy thấy hài tử đói lả thì chỉ muốn nghĩ cách lấp đầy bụng hài tử, còn chính mình thì…
“Để đó cho ta.” Trình Loan Loan không nói nhiều, ngang ngược bế hài tử lên: “Trước khi ta tới đây đã ăn qua không ít, thân thể vẫn chịu được.”
Còn chưa đợi phụ nhân lên tiếng thì Trình Loan Loan đã ôm hài tử đi đến bên cạnh Triệu Đại Sơn, cho Trình Giáp Trình Ất một ánh mắt.
Bọn họ lập tức chắn trước mặt Trình Loan Loan như muốn che đi tầm mắt của mọi người.
Phụ nhân kia khóc rống lên: “Tuệ Cung nhân, không thể như vậy được, ngài là Cung nhân tôn quý, sao có thể dùng m.á.u của mình đút cho một hài tử được…”
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ không dùng m.á.u của mình để đút cho một hài tử không quen biết.
Nàng trực tiếp mua sữa mẹ ở thương thành rồi cho vào bình sữa, trực tiếp nhét vào miệng hài tử.
Lúc trước trong nhà nàng đến chó con cũng có thể uống sữa, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn hài tử đói đến như vậy… Chủ yếu là do mọi người ở thôn Hòe Hoa đều có tấm lòng lương thiện, hài tử này là do thanh niên trai tráng trong thôn cứu về, nếu hài tử đang sống sờ sờ lại bị c.h.ế.t đói thì những người kia đã hy sinh vô ích rồi.
Hài tử ừng ực tu bình sữa, khung cảnh rất yên bình.
Một bình sữa lớn như vậy đã bị nhóc con nhanh chóng uống hết, lại còn nhấp môi muốn uống nữa.
Trình Loan Loan không dám cho tiếp, chỉ nhanh chóng đổ một chút nước vào bình rồi cho hài tử súc miệng, sau đó lấy khăn giấy ướt lau khô vết sữa bên miệng, cuối cùng lại dính thêm một chút m.á.u bên môi hài tử…
Chờ sau khi làm xong tất cả thì mới ôm hài tử đứng dậy, đi đến bên cạnh phụ nhân trẻ tuổi, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngủ rồi, động tác nhẹ một chút.”
Phụ nhân trẻ tuổi vội vàng ôm hài tử, nàng ấy thấy hài tử ngủ ngon lành, miệng còn chép không ngừng, chiếc bụng tròn trịa, rõ ràng đã được ăn no.
Nàng ấy quỳ sụp trên đất: “Đại ân đại đức của Tuệ Cung nhân, dân phụ ghi nhớ trong lòng, dân phụ nguyện ý là trâu làm ngựa cho Tuệ Cung nhân…”
Trình Loan Loan xua xua tay: “Ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một chút, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Nàng đi đến bên người Triệu Đại Sơn, nơi này có cỏ khô, nàng nằm xuống cùng hắn, vì quá mệt mỏi nên cũng nhắm mắt thiếp đi.
Nhưng người ở thôn Hòe Hoa bên kia thì không ngủ được.