Một đám người ngồi ở cửa động cách xa Trình Loan Loan, nhỏ giọng nghị luận.
“Tuệ Cung nhân đúng là đại thiện nhân, thế mà lại dùng m.á.u của mình đút cho hài tử thôn Hòe Hoa ta.”
“Thôn Hòe Hoa thật sự quá may mắn, bởi vì nhi tử của Tuệ Cung nhân ở đây nên Tuệ Cung nhân mới tìm tới, chúng ta chắc chắn được cứu rồi.”
“Ta nghĩ nếu Triệu đại nhân không ở trong thôn thì Tuệ Cung nhân chắc chắn cũng sẽ tới đây cứu dân chúng mệnh khổ chúng ta.”
“Lúc trước nghe nhiều người nói Tuệ Cung nhân là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn ta còn chưa tin, lần này ta thật sự tin rồi.”
“Nếu chúng ta có thể sống sót thì nhất định phải hồi báo đại ân đại đức của Tuệ Cung nhân.”
“…”
Một đêm này mọi người đều mất ngủ.
Trình Loan Loan lại ngủ được một giấc không tồi, việc đầu tiên cần làm khi thức dậy là đổi thuốc cho Triệu Đại Sơn, cũng mà là nhiệt độ trên người hắn đã hạ, bằng không lòng nàng cũng không yên được.
Mưa ngoài hang động đã tạnh, bảy, tám hán tử đi một chuyến trở về đều mang vẻ mặt thất vọng.
Bởi vì thiên tai nên động vật trên núi đều đã chạy hết, bắt không được con mồi cũng tìm không thấy quả dại, không có thứ gì để ăn no, cứ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ có người chịu không được mà c.h.ế.t đói.
Trình Loan Loan đứng ở cửa động, nhìn thoáng qua sắc trời, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không tiếp tục mưa, chờ thêm ba, bốn ngày cho nước dưới chân núi rút đi là bọn họ có thể xuống núi, chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm thức ăn.
Nàng mở miệng nói: “Chu Dũng, ngươi ở đây chăm sóc Đại Sơn, Trình Giáp Trình Ất, các ngươi theo ta ra ngoài tìm thức ăn.”
Hoàng Vĩ lập tức nói: “Tuệ Cung nhân ở trong động nghỉ ngơi đi, bọn ta ra ngoài tìm đồ ăn là được.”
Dương tam bà hùa theo gật đầu: “Bọn ta thành thục được núi hơn một chút, biết chỗ nào có thức ăn…”
“Nếu các ngươi biết chỗ nào có thức ăn thì sẽ không phải chịu đói thế này.” Trình Loan Loan ra ngoài động: “Ta đi lòng vòng một chút, không biết chừng lại phát hiện ra thứ gì đó.”
Trình Giáp Trình Ất lập tức đuổi kịp nàng.
Ở đây nàng là người có thân phận tối cao, nàng đã đi ra ngoài thì những người khác làm sao có thể không biết xấu hổ mà ở lại trong động.
Vì thế, trừ bỏ tiểu hài tử cùng những người sinh bệnh thì những người còn lại đều chạy theo tìm đồ ăn.
Trình Loan Loan: “…”
Nhiều người đi theo như vậy thì làm sao nàng có thể đào lương thực từ trong thương thành ra chứ.
Trước tiên nàng đi lên đỉnh núi quan sát tình hình dưới chân núi một chút, bởi vì đã tạnh mưa nên nước trên núi không tràn xuống nữa, lũ lụt cũng không dâng lên, đây có thể nói là một tin tức vô cùng tốt.
Nàng quay đầu nhìn về phía mọi người nói: “Chúng ta chia thành bốn đường đi tìm thức ăn, mặc kệ có tìm được hay không thì hai canh giờ sau đều phải trở về sơn động.”
Cứ cho là chia thành bốn đường thì bên cạnh Trình Loan Loan vẫn còn ít nhất mười mấy thôn dân, nàng mang theo người đi về phía nam của khu rừng, tính toán tìm một cơ hội bỏ đám người này lại phía sau.
Đúng lúc này, Hoàng nương tử đột nhiên vui mừng la lên: “Mau xem, có một con chim sẻ!”
Trình Loan Loan nhìn lại, quả nhiên trên cành cây có một con chim sẻ trưởng thành, nhìn khá to, tuy rằng một con chim sẻ lớn cũng không được bao nhiêu thịt nhưng nếu đem đi nấu canh thì mỗi người cũng được nếm một chút vị thịt, vẫn tốt hơn là uống nước mưa.
Trình Giáp nhặt một viên đá to trên đất rồi ném về phía con chim sẻ, con chim sẻ kia lập tức rơi từ trên cây xuống.
Hoàng nương tử nhanh chóng đi nhặt chim sẻ.
Nhưng mà đường núi lầy lội thật sự rất trơn, nàng ấy mới vừa chạy hai bước thì đã lảo đảo ngã trên đất.
Trình Loan Loan cách nàng ấy rất gần, theo bản năng túm lấy Hoàng nương tử, còn chính nàng lại mất khống chế ngã xuống, lộc cộc lộc cộc lăn xuống sườn núi.
“Tuệ Cung nhân!”
Phía sau nàng truyền đến âm thanh hoảng sợ của mọi người.
Cả người nàng rơi vào lùm cây, vô số cành cây cứa vào da thịt khiến nàng đau đến suýt ngất xỉu.