Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Còn không chờ người trên núi báo tin quay lại, Triệu Nhị Cẩu đã nhảy vào trong nước, là người thứ nhất qua sông, những người phía sau hắn cũng đều đuổi theo.
Hắn vừa qua được liền mở miệng hỏi: “Ta là nhi tử của Tuệ Cung nhân, nương và đại ca của ta có khỏe không?”
“Tuệ Cung nhân không sao cả.” Hoàng Vĩ vội nói: “Nhưng mà Triệu đại nhân bị thương, không thể cử động…. Triệu nhị thiếu gia đừng hoảng hốt, Triệu Đại Nhân đã tỉnh lại rồi, không có lo lắng về tính mạng.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Lữ đại nhân suýt khóc: “May mắn Tuệ Cung nhân không sao, Triệu đại nhân cũng không sao, đây là chuyện cực kỳ tốt….”
Triệu Nhị Cấu sải từng bước lớn về phía đỉnh núi.
Mà Trình Loan Loan cũng dẫn theo người xuống dưới chân núi. Triệu Đại Sơn được đặt trên cáng làm tạm, do hai hán tử khiêng xuống núi.
Đi đến giữa núi, một bóng dáng chạy nhanh tới, ôm Trình Loan Loan vào trong lòng.
“Nương, nương thật sự không sao, nương không sao thì tốt quá rồi, làm con sợ muốn chết, thật sự sắp làm con sợ muốn c.h.ế.t rồi….”
Triệu Nhị Cẩu gác cằm lên vai Trình Loan Loan, nước mắt rơi lã chã.
Y phục hắn ẩm ướt, bởi vậy y phục của Trình Loan Loan cũng ướt theo.
“Con, đứa nhỏ này….” Nàng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Người lớn như vậy rồi, khóc lóc gì chứ, cũng không sợ bị người khác chế giễu.”
Lúc này Triệu Nhị Cẩu mới chú ý tới, sau lưng Trình Loan Loan toàn người là người, ít nhất hơn một trăm người, những người đó đều trợn tròn mắt tò mò nhìn hắn.
Mặt hắn đỏ lên, nhanh chóng buông Trình Loan Loan ra, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Đại Sơn: “Đại ca cũng không sao cả, thật tốt quá rồi.”
Triệu Đại Sơn cảm giác được sự qua loa của hắn, không nói nên lời: “Đệ nhìn dáng vẻ của ta giống như không sao hả?”
“Còn có thể nói chuyện thì chắc chắn không sao.” Triệu Nhị Cẩu cười ngây ngô: “Nương, đại ca, con đưa mọi người về nhà.”
Lữ đại nhân lững thững chạy tới, nhìn thấy Trình Loan Loan yên lành đứng trước mặt mình, tảng đá lớn trước n.g.ự.c cuối cùng cũng rơi xuống: “Chắc là Tuệ Cung nhân chịu không ít khổ sở, đi đi đi, nhanh chóng quay về Nam Dương thành mời đại phu khám cẩn thận.”
Nói xong, hắn nhìn về phía những thôn dân đi theo sau lưng Trình Loan Loan, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: “Ta còn nghĩ rằng thôn Hòe Hoa đã….”
Nếu thôn này không còn ai sống sót thì sẽ nhanh chóng biến mất, vài năm sau, không bao giờ có người… biết đến ba chữ thôn Hòe Hoa.
“Chúng thảo dân gặp qua Tri phủ đại nhân.” Lý chính nhạt nhòa nước mắt nói: “Chúng thảo dân có thể sống sót được tất cả đều nhờ Tuệ Cung nhân và Triệu đại nhân. Triệu đại nhân dẫn chúng thảo dân tìm được một con đường sống, còn vì cứu thôn dân mà suýt chút nữa mất mạng, mà Tuệ Cung nhân lại dẫn chúng thảo dân tìm được lương thực cứu mạng, nếu không chúng thảo dân cũng không thể gặp được Tri phủ đại nhân ở đây…. Chúng thảo dân vĩnh viễn không dám quên ân đức của Triệu đại nhân và Tuệ Cung nhân đối với thôn Hòe Hoa.”
Lữ đại nhân lắc đầu: “Không, ngươi nói sai rồi.”
Lý chính sửng sốt, sao vậy, chẳng lẽ Tri phủ đại nhân muốn cướp trắng công đức của Tuệ Cung nhân và Triệu đại nhân sao?”
Chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, bọn họ nhất định sẽ tuyên dương hết thảy những việc mà Tuệ Cung nhân và Triệu đại nhân đã làm cho thôn Hòe Hoa, quyết không cho phép Tri phủ đại nhân cướp công.
“Phải nói là ân đức của Tuệ Cung nhân đối với Nam Dương thành, tất cả mọi người ở Nam Dương sẽ không quên.” Lữ đại nhân nhẹ giọng nói: “Các ngươi đã chịu khổ nhiều ngày như vậy ở trên núi rồi, đi thôi, trở về thành.”
Tất cả mọi người ở thôn Hòe Hoa tạm thời không rõ ý tứ trong những lời nói của Lữ đại nhân nhưng đợi sau khi bọn họ trở lại thành Nam Dương liền hiểu rõ.
Bởi vì cả Nam Dương thành đều đang cầu phúc cho Tuệ Cung nhân.
“Tuệ Cung nhân vì nước vì dân, không thể c.h.ế.t ở đây được.”
“Hy vọng ông trời cho Tuệ Cung nhân một con đường sống, tuyệt đối đừng để cho Tuệ Cung nhân c.h.ế.t đi như vậy.”
“Lão bà tử ta bằng lòng sống ít đi mười năm, chỉ hy vọng Tuệ Cung nhân có thể vượt qua nguy cơ lần này.”
“Ta bằng lòng sống ít đi hai mươi năm.”
“Cầu xin ông trời ban ơn.”
“Đừng quỳ nữa, đừng dập đầu nữa, mau nhìn xem, đó không phải Tuệ Cung nhân sao.”
Tất cả dân chúng quỳ trên mặt đất đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy ở cổng thành, Tri phủ đại nhân đang dẫn theo một đoàn người tiến vào.
Nữ tử mặc y phục dơ bẩn, tóc tai rối loạn, trên mặt đầy vết trầy xước, trên người ẩm ướt, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ chật vật nhưng lại không che lấp được khí chất cao quý bẩm sinh của nàng.
“Là Tuệ Cung nhân.”
“Tuệ Cung nhân còn sống.”
“Ông trời quả thật có mắt.”
“….”

Advertisement
';
Advertisement