Tin tức Tuệ Cung nhân còn sống lan truyền khắp cả Nam Dương thành.
“Nghe nói gì chưa, Tuệ Cung nhân không chết.”
“Ngươi nghe nói chưa, Tuệ Cung nhân cứu cả thôn Hòe Hoa.”
“Không chỉ như vậy, Tuệ Cung nhân còn bảo nhi tử đưa theo hai mươi vạn cân lương thực đến Nam Dương, cứu tất cả nạn dân.”
“Cuối cùng ta đã hiểu được vì sao một thôn phụ vô danh lại trở thành mệnh phụ tứ phẩm của triều đình trong vòng hai năm ngắn ngủi rồi, trong lòng ngài có đất nước, trong lòng ngài hướng về dân chúng. Có Tuệ Cung nhân là may mắn của dân chúng chúng ta.”
“Cầu xin ông trời nhất định phải cho Tuệ Cung nhân sống lâu thêm vài năm.”
Lúc mọi người trong thành đang truyền miệng tin tức cho nhau nghe thì Trình Loan Loan lại đang ở quý phủ của Tri phủ đại nhân nghỉ ngơi.
Nàng chịu khổ trên núi nhiều ngày như vậy, gặp mưa, xuống nước, té ngã, bận tâm lo nghĩ…. Đủ các loại chuyện xấu không ngừng kéo đến, một khi thả lỏng thì liền bị bệnh.
Cũng may không phải là bệnh nặng gì cả, nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục.
Bên chỗ Triệu Đại Sơn mời thần y Nam Dương đến bắt mạch. Thần y này chính là Liêu thần y mà lúc trước Hạ Lăng định mời đến kinh thành chữa bệnh cho Hạ phu nhân.
Liêu thần y nhìn miệng vết thương sau gáy Triệu Đại Sơn, vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là kỹ thuật khâu vết thương bí truyền của Liêu gia ta, vậy mà lại có những người khác biết kỹ thuật này….”
Tổ phụ của ông là quân y, đã luyện được kỹ thuật khâu ngoại thương cực kỳ thành thục ở trong quân đội, kỹ thuật này được truyền cho phụ thân ông rồi sau đó mới truyền cho ông. Ông vẫn luôn đi sâu nghiên cứu phương pháp này, chậm rãi nghiên cứu được kỹ thuật khâu nội thương từ kỹ thuật khâu ngoại thương. Ba bốn mươi năm qua, ông dùng kỹ thuật khâu vết thương để cứu rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, bởi vậy mới có được danh diệu “Thần y”.
“Miệng vết thương này khâu rất tốt, không biết là do người nào khâu?”
“Ta sẽ mời người này đến ngay bây giờ.”
Chỉ chốc lát sau, Hoàng nương tử được dẫn đến đây.
Nàng ấy vội nói: “Kỹ thuật này là do Tuệ Cung nhân chỉ cho dân phụ khâu, dân phụ am hiểu khâu y phục thêu hoa nhưng lại là lần đầu tiên khâu trên người….”
“Tuệ Cung nhân….” Liêu thần y vuốt vuốt râu: “Nếu là Tuệ Cung nhân thì hết thảy đã hợp lý.”
Ông đã sớm nghe nói đến danh hiệu của Tuệ Cung nhân. Một thôn phụ, biết làm ruộng không phải là việc gì đáng ngạc nhiên cả nhưng nàng lại biết cách chế tạo ra các loại dụng cụ làm nông, thật sự khiến người khác khiếp sợ. Không chỉ có thế, Tuệ Cung nhân lại còn biết ngôn ngữ A Tát Bố, bởi vậy mà trở thành nữ quan triều đình đầu tiên của triều Đại Vũ.
Dương như cũng không quá khó để tiếp nhận việc nàng biết y thuật.
Ông dự định tìm một cơ hội trò chuyện với Tuệ Cung nhân về kỹ năng khâu vết thương này.
Trình Loan Loan cũng không biết có người đang đợi để trò chuyện lâu dài với nàng, ước chừng nàng ngủ đến hai ba ngày, tinh thần mới dần dần tốt hơn.
Lữ phu nhân chuẩn bị cho nàng rất nhiều xiêm y sạch sẽ và trang sức trân quý, bố trí nha hoàn chuyên môn hầu hạ nàng.
Nàng thay y phục sạch sẽ, sửa soạn chỉnh tề, đứng dậy đến phòng bên cạnh xem tình hình của Triệu Đại Sơn.
“Gặp qua Tuệ Cung nhân.” Liêu thần y hơi khuỵu gối hành lễ: “Miệng vết thương trên đầu Triệu đại nhân đã khép lại, chân phải không đáng lo, chỉ có cánh tay phải bị gãy xương cần phải nghỉ ngơi khoảng trăm ngày mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Trình Loan Loan phúc thân nói lời cảm tạ: “Đa tạ Liêu thần y.”
Liêu thần y xua tay: “Ta nghe người ta nói kỹ thuật khâu vết thương sau gáy Triệu đại nhân là do Tuệ Cung nhân chỉ đạo thực hiện. Xin hỏi sao Tuệ cung nhân lại nghĩ đến biện pháp như vậy?”
“Chuyện này phải nói đến hai năm trước.” Trình Loan Loan cười nói: “Lúc ấy trong nhà ta có nuôi một con dê mẹ mang thai, dê mẹ khó sinh, ta đã nghĩ đến cách m.ổ b.ụ.n.g dê mẹ để lấy dê con ra nhưng nếu như vậy dê con sinh ra lại không có sữa uống, cũng khó sống nổi…. Cuối cùng nghĩ ra cách rạch đường sản đạo[1] trợ giúp sinh sản, sau đó khâu lại. Không ngờ vậy mà dê mẹ lại sống sót được. Lúc ấy khi ta lên núi, nhi tử của ta đã sắp tắt thở rồi, ta cũng chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi. Còn mong Liêu thần y đừng chê cười.”
[1] Đường sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài