Người Triệu gia không biết hôm nay Trình Loan Loan sẽ trở về nên vẫn chưa chuẩn bị thịt cá, chỉ có vài món ăn thông thường trong nhà nhưng hương vị cũng rất ngon.
Đông Hoa nhoài người lên bàn, lén lút ăn một miếng vụn mỡ heo, mở miệng than thở: “Đại bá nương, sau này ngàn vạn lần đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa nha, ngày nào a gia và a nãi cũng khóc trong nhà, còn có đại tẩu và nhị tẩu cũng khóc theo nữa….”
Sắc mặt Triệu lão đầu tử đỏ lên: “Nói lung tung bậy bạ gì đấy, lão nhân ta đã lớn tuổi rồi, sao có thể khóc được.”
“Đúng là khóc mà.” Thu Hoa mở miệng: “A gia ngồi ở mép giường trong phòng, a nãi thì đứng ở cửa sổ, hai người cùng nhau khóc.”
“Khụ khụ.” Triệu lão thái thái hắng giọng: “Đông Hoa nói rất đúng, sau này không thể tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nếu con xảy ra chuyện gì thì cả nhà chúng ta sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất. Còn Đại Sơn nữa, bây giờ cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi, nếu đi xa nhà nhất định phải chú ý an toàn của mình, đừng cứ khiến người ta lo lắng mãi không thôi. Nhớ rõ chưa?”
Triệu Đại Sơn ngoan ngoãn gật đầu: “A nãi yên tâm, sau này cháu sẽ không bao giờ… như vậy nữa.”
Triệu Hữu Ngân ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng mở miệng nói: “Ta và lão tam đã thương lượng một chuyện, bây giờ lại bàn bạc với đại tẩu xem sao. Tuy rằng đại ca đã c.h.ế.t rồi nhưng vẫn luôn ở trên trời phù hộ cả nhà đại tẩu, hơn nữa còn được hoàng thượng phong là hộ quân thất phẩm. Ta và lão tam muốn thờ cúng một bài vị của đại ca ở trong chùa, nghe nói quỷ thần được thờ cúng hương khói sẽ lợi hại hơn nhiều, cũng dễ dàng hiển linh. Như vậy sau này đại ca cũng có thể bảo vệ cả nhà đại tẩu tốt hơn nữa, đại tẩu thấy thế nào?”
Dường như Trình Loan Loan không do dự gì cả: “Đương nhiên rồi.”
Nàng còn có nhiều vũ khí bí mật không thể lấy ra, Triệu Hữu Kim chính là lá chắn tốt nhất của nàng. Có bài vị được thờ cúng, nếu sau này còn có chuyện ngạc nhiên gì xảy ra thì người trong thôn cũng sẽ tự động đẩy Triệu Hữu Kim ra chống lưng cho nàng, quả thật quá hoàn hảo.
Triệu Hữu Tài lập tức nói: “Ngày mai ta phải quyết định chuyện này với Thiết Trụ mới được.”
“Còn chờ ngày mai làm gì?” Tôn thị đẩy hắn một cái: “Sắc trời còn sớm, bây giờ phải đến gặp Thiết Trụ quyết định luôn.”
Triệu Hữu Tài lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Sau khi ăn uống no đủ, Trình Loan Loan trở lại tiểu viện của mình nghỉ ngơi.
Thật ra nàng cũng không ở Nam Dương thành bao lâu nhưng có lẽ bởi vì thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ nên khi trở về lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Chó, sói và cả ngỗng trắng lớn trong viện đều tiến đến cọ cọ vào người nàng, nàng vuốt ve từng con một, sau đó mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này nàng ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy.
Trong viện là khung cảnh hòa thuận vui vẻ, Tiểu Châu Châu dẫn Thần Thần đuổi theo Tiểu Điểm chạy tới chạy lui, Ngô Tuệ Nương ôm Tiểu Trăn Trăn trong lòng, Tào Oánh Oánh đang xem sổ sách….
“Nương, nương dậy rồi.” Tào Oánh Oánh quay đầu dặn Mã bà tử bưng cơm nước lên, đi đến bên cạnh Trình Loan Loan cười nói: “Vừa sáng ra Thẩm lão phu nhân, Lâm phu nhân và Trịnh phu nhân đều tới, còn có Tiền lão gia tử, Chu chưởng quỹ, Vương viên ngoại…. Rất nhiều người đều tới thăm nương nhưng sau khi biết nương đang nghỉ ngơi thì bọn họ không dám quấy rầy, chỉ để lại lễ vật rồi rời đi.”
Trình Loan Loan ngồi xuống ăn một miếng cháo lót dạ rồi mới mở miệng nói: “Bảo Tề bà tử chuẩn bị quà đáp lễ đi, đợi lát nữa đưa đến từng chỗ một.”
Tề bà tử hầu hạ bên cạnh trả lời: “Đã chuẩn bị xong quà đáp lễ rồi ạ nhưng còn cần Cung nhân xem qua một chút.”
“Tuệ Nương.” Trình Loan Loan ngẩng đầu: “Từ bây giờ trở đi những chuyện như nghênh đón đưa tiễn trong nhà đều giao cho con làm. Nếu thật sự có việc gì không quyết định được thì cứ tới hỏi ta.”
Mấy ngày qua Trình Loan Loan không ở nhà, Đại Sơn và Nhị Cẩu cũng không ở nhà, có thể nói mấy chuyện như tiếp đãi những người đến nhà hỏi thăm tin tức đều do một mình Ngô Tuệ Nương ứng phó.
Nàng ấy biết sớm muộn gì cũng có một ngày mình phải đối mặt với hết thảy những chuyện này nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nhưng nàng ấy cũng không e ngại hay bất an, nàng ấy gật đầu nói: “Nương yên tâm, con sẽ chăm chỉ học hỏi, sẽ không để nương thất vọng.”