Từ sau khi trấn Đại Hà được thành lập thì đây là lần đầu tiên bá tánh mở họp, hội nghị được Triệu Thiết Trụ tới chủ trì.
Trải qua thời gian dài rèn luyện thì hắn đã sớm không còn là bộ dáng tiểu hài tử như lúc trước, vóc người cao lớn, nhìn qua thì có cảm giác trưởng thành đáng tin cậy.
Hắn đứng ở trên đài nhìn các thôn dân ngồi bên dưới, tuy rằng đã thành trấn Đại Hà nhưng hắn vẫn quen dùng cách xưng hô cũ của thôn dân như thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm.
“Hôm nay gọi mọi người tới đây là có một chuyện vô cùng quan trọng cần nói.” Triệu Thiết Trụ lớn tiếng mở miệng nói: “Sau khi bố cáo được dán lên thì hẳn mọi người đều đã thấy được, không sai, trấn Đại Hà chúng ta sắp sửa xây dựng bến tàu, khai thác kênh đào, liên kết đường thủy với bốn phương tám hướng, về sau trấn Đại Hà chúng ta sẽ trở thành trấn đệ nhất ở tỉnh Vân! Nhưng vấn đề nan giải trước mắt là không đủ ngân lượng cho nên huyện Bình An mới nhờ trấn Đại Hà quyên góp tài chính, chỉ cần là người ra một chút sức cho việc khai thác kênh đào thì đều sẽ được ghi tên trên bia công đức.”
Người tham dự hội nghị có cư dân nguyên thủy của thôn Đại Hà, có lưu dân về sau mới gia nhập, có các hộ thủ công vừa gia nhập không lâu, cũng có rất nhiều thương nhân vì cho hài tử đọc sách mà tới đây mua nhà… Bọn họ đều tận mắt chứng kiến thôn Đại Hà càng ngày càng tốt lên, từ thôn Đại Hà biến thành trấn Đại Hà thì việc biến thành trấn đệ nhất ở tỉnh Vân còn xa vời sao?
Vì thế, còn chưa đợi Triệu Thiết Trụ kêu gọi mọi người quyên bạc thì phía dưới đã sôi nổi giơ tay.
Người đầu tiên giơ tay chính là Chu lão bà tử: “Ta quyên năm mươi lượng bạc!”
Triệu Thiết Trụ kinh ngạc, hắn biết Chu gia kinh doanh trứng bắc thảo vô cùng tốt nhưng không nghĩ tới lại có thể tốt tới mức này, mở miệng đã quyên hẳn năm mươi lượng bạc, không hề thở dốc một cái nào đủ để chứng minh của cải nhà họ vô cùng phong phú.
Hắn mở miệng nhắc nhở nói: “Thôn chúng ta năm kia góp vốn thì mỗi năm đều được chia hoa hồng, nhưng lúc này cũng không bắt buộc quyên tặng, nói cách khác, dù kênh đào này mang đến bao nhiêu phồn thịnh cho trấn Đại Hà thì người quyên bạc cũng sẽ không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.”
“Sao lại không có chỗ tốt?” Chu lão bà tử phản bác nói: “Sau khi kênh đào xây dựng xong thì trấn Đại Hà sẽ càng ngày càng tốt, vậy thì người ở trấn Đại Hà chúng ta không phải cũng sẽ càng ngày càng tốt sao. Còn nữa, chỉ cần là người quyên bạc thì sẽ được ghi tên lên bia công đức, về sau lão bà tử ta c.h.ế.t đi thì đời sau cũng sẽ biết được ta đây đã từng cống hiến cho sự phát triển của trấn Đại Hà, đây chính chuyện vô cùng tốt đẹp.”
Vương thẩm dùng sức gật đầu: “Không sai không sai, đây chính là chuyện vô cùng tốt, Vương gia bọn ta quyên năm mươi lượng.”
Triệu lão thái thái không cam lòng yếu thế: “Triệu gia bọn ta cũng quyên năm mươi lượng bạc.”
Phía sau không ngừng có người giơ tay.
Chỉ cần là người làm ăn buôn bán ở trấn Đại Hà thì mấy năm nay đều kiếm lời không ít bạc, người kiếm được nhiều thì quyên năm mươi lượng, kiếm ít thì quyên hai mươi lượng, còn người làm công bình thường thì cũng quyên vào hai, ba lượng, đương nhiên cũng có người nghèo hơn một chút, mấy người này cũng sẽ quyên tượng trưng vài trăm văn tiền, chỉ chốc lát sau thì rương bạc quyên tặng đã chất đầy bạc và tiền đồng.
Triệu Thiết Trụ để Từ Côn bắt đầu kiểm kê số lượng, cuối cùng được tổng cộng một ngàn tám trăm lượng bạc.
Hắn không khỏi cảm khái, lúc trước trấn Đại Hà kêu gọi góp vốn để xây chợ thì việc góp được một ngàn lượng bạc cũng đã là khó, toàn dựa vào Triệu đại thẩm tự bổ sung vào, nhưng lúc này đây, hắn còn chưa kịp kêu gọi, Triệu đại thẩm cũng không tham dự vào mà đã có thể quyên góp được gần hai ngàn lượng.
Người ở trấn Đại Hà thật sự là đã giàu có lên.
Hắn cảm kích mở miệng: “Cảm tạ mọi người đã khẳng khái góp bạc, trấn Đại Hà nhất định sẽ không phụ lại kỳ vọng của mọi người, nhất định sẽ trở thành trấn đứng đầu ở tỉnh Vân.”
Lần này hội nghị cộng này quyên góp được một ngàn tám trăm lượng, sau khi ủy ban thôn thảo luận xong thì lấy thêm hai ngàn lượng từ khoản tài vụ trong thôn rồi đồng loạt đưa đến cho Ngụy huyện lệnh ở huyện Bình An.