Tịch Cơ Quốc tự biên tự diễn 2
Hoàng đế vung tay: “Kêu Ngự Thiện Phòng nhanh tay nhanh chân lên một chút.”
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía mấy cận thận đang đứng ở dưới: “Cũng đã trưa rồi, chư vị ái khanh ở lại dùng cơm trưa với trẫm đi.”
Người phía dưới không khỏi vui mừng.
Mỹ thực mà Tuệ Cung nhân ngàn dặm xa xôi đưa tới tất nhiên không phải vật phàm, bọn họ đều có lộc ăn rồi.
Nơi dùng bữa là thiên thính của Ngự Thư Phòng, hoàng đế ngồi ở vị trí chủ vị, đám người Lâm đại nhân Hạ đại nhân căn cứ theo phẩm cấp cao thấp mà thứ tự ngồi xuống.
Chưa đến nửa canh giờ thì Ngự Thiện Phòng đã lần lượt bưng từng món ăn lên, ban đầu là vài món ăn Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị cho ngự thiện từ trước, đối với hoàng đế mà nói chỉ là món ăn tầm thường, đến món thứ mười hai mới bắt đầu xuất hiện mỹ vị mà trước nay mọi người chưa từng thấy qua.
Minh công công xem qua sổ con, phụ trách đứng ở bên cạnh giảng giải.
“Đây là khoai tây xắt mỏng chiên giòn, hoàng thượng cùng các vị đại nhân nhất định rất tò mò khoai tây là vật gì, theo như lời của Tuệ Cung nhân thì hạt giống khoai tây hạt giống được phát hiện ra trong số những giống mới mà Tịch Cơ Quốc tiến cống, sau khi nhân giống xong xuôi thì mới biết có thể ăn được, lại vô cùng ngon miệng, Tuệ Cung nhân đã nghiên cứu ra các loại mỹ thực dùng khoai tây để chế biến.”
“Món này được gọi là canh cà chua nạm bò, nạm bò thì mọi người đều biết là vật gì, cà chua này cũng là chủng mới mà Tuệ Cung nhân trồng ra được, nấu chung với nạm bò thì mang đến hương vị chua ngọt tươi mới, cực kỳ ngon miệng, hoàng thượng cùng các vị đại nhân có thể nếm thử.”
Trong lúc Minh công công giảng giải thì mọi người nửa tin nửa ngờ động đũa.
Chủ yếu là nghe nói mấy thứ này đến từ Tịch Cơ Quốc nên bọn họ có chút dị ứng, sợ đồ ăn này có độc.
Bất quá nhìn thấy hoàng thượng ăn trước một miếng nên bọn họ cũng không dám ra vẻ, nhanh tay gắp một miếng cho vào trong miệng, ngay lập tức mở to hai mắt nhìn.
“Này…” Chương đại nhân không thể tin tưởng: “Nạm bò vốn dĩ đã là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, phối hợp với cái này tây, cái gì tây…”
Minh công công nhắc nhở nói: “Cà chua.”
“Cà chua này chua chua ngọt ngọt, ăn cùng với nạm bò quả là sự kết hợp hoàn mỹ, bây giờ mới có thể xưng là món ngon mỹ vị, thật sự là mỹ vật đẳng cấp trên đời.” Chương đại nhân uống một ngụm canh, vô cùng hưởng thụ: “Cà chua này nhất định phải gieo trồng trên diện tích lớn, để bá tánh Đại Vũ ta đều có lộc ăn.”
Các vị đại nhân khác cũng vô cùng thưởng thức, mỗi người một miếng nhỏ mà đĩa đồ ăn đã nhanh chóng thấy đáy.
“Các vị đại nhân dùng bữa chậm một chút.” Minh công công cười nói: “Còn có một món ngon tên là tôm càng, nghe nói bá tánh Hồ Châu đều vô cùng yêu thích.”
Âm thanh của hắn vừa dứt thì các cung nữ đã nối đuôi nhau đi vào.
Một đĩa nhỏ đặt ba con tôm càng, bày biện trước bàn ăn của mỗi vị đại nhân.
Bề ngoài của tôm càng có chút dọa người, vỏ ngoài màu đỏ, hai cái càng dữ tợn, thoạt nhìn cũng không giống món ăn trân quý gì, nhưng từng đợt hương vị đánh úp khiến mọi người đều chảy nước miếng.
Hoàng đế đương triều không ăn món cay nồng nên đã chọn món tôm chưng tỏi băm, kẹp ra một con đặt vào đĩa nhưng lại không biết xuống tay từ đâu.
Minh công công lập tức đi qua hỗ trợ lột vỏ, đặt con tôm đã được lột sạch sẽ trắng như tuyết vào đĩa của hoàng đế.
Hoàng đế bỏ thịt tôm vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, trên mặt lộ ra tươi cười: “Con tôm này thật xứng với cái tên của nó, hương vị không tồi, chúng ái khanh đừng nhìn trẫm, nhanh chóng nếm thử đi.”
Các vị đại thần ở bên dưới sớm đã không thể ngồi yên, sôi nổi động đũa, thậm chí có chút không màng lễ nghĩa mà ra tay.
Tôm chưng tương đối thanh đạm, có thể nhấm nháp được trọn vẹn hương vị nguyên bản của tôm càng.
Mà tôm càng cay cùng với tôm chiên giòn lại được kết hợp với các gia vị khác như hồi, thịt tôm sau khi được tẩm sốt thì như có linh hồn, khiến người ta đã ăn một miếng rồi lại muốn ăn thêm một miếng nữa…
Tôm càng trên bàn ăn trong nháy mắt đã không còn.