Kỳ viện thí mùa thu 2
Có mấy lời này của Trình Loan Loan nên Ngụy đại nhân cũng đã yên tâm.
Bất quá chuyện thêm đùi gà tương đối khó thực hiện, bởi huyện Bình An không có thương nhân chuyên bán đùi gà, hắn cho người mua thêm gà vịt thịt cá để thêm vào phần cơm cho công nhân vậy.
Mấy công nhân tới từ Nam Dương này vốn dĩ đã vô cùng cảm kích Trình Loan Loan, được thêm cơm nên bọn họ càng ra sức làm việc.
Giai đoạn một của kênh đào được tiến hành vô cùng thuận lợi, thời gian một tháng ngắn ngủi cũng đã đào xong, kế tiếp chính là giai đoạn hai và giai đoạn ba bắt đầu được đưa vào kế hoạch.
Những việc này đều là do Ngụy đại nhân đi nghiệm chứng, Trình Loan Loan chỉ thỉnh thoảng cho một vài kiến nghị.
Lúc trời vào thu thì kỳ viện thí cũng đang đến gần.
Triệu Tứ Đản càng thêm ra sức học tập, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng người, cũng thường xuyên cả đêm không ngủ chong đèn đọc sách.
Trừ bỏ hắn, còn có Ngu Chiêm, hài tử này cũng là một đứa cuồng học tập, cố ý xây một cái thư phòng nhỏ cạnh chuồng heo ngày ngày ra sức đọc sách.
Lần này người ở học đường Đại Hà đến Hồ Châu tham gia viện thí ước chừng có hơn hai mươi người, người của thôn Đại Hà không nhiều lắm, phần lớn là người bên ngoài tới học đường Đại Hà đọc sách.
Trước ba ngày của kỳ viện thí thì trấn Đại Hà bỏ bạc cho Chu tiên sinh của học đường Đại Hà mang theo hơn hai mươi người đến Hồ Châu chuẩn bị.
Lúc trước Trình Chiêu đến Hồ Châu khảo thí, Trình Loan Loan bỏ hết mọi việc đi cùng, lúc này thân nhi tử đi thi, nàng là mẫu thân tự nhiên cũng nên đi theo.
Sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện trong nhà thì nhân tiết thu mát mẻ, đoàn người tiến đến Hồ Châu.
Từ trấn Đại Hà tới Hồ Châu không tính là xa, đi nửa ngày là đã đến thành Hồ Châu.
Trình Loan Loan có một đại viện ở Hồ Châu, hơn hai mươi người có thể sống ở đó, vì thế, mọi người đều ở lại trong viện của nàng.
Chu tiên sinh lúc này vẫn còn đang dạy thêm kiến thức cho học sinh, chính là cho bọn họ giải bài tập trong mớ đề viện thí mà Ngu phu tử soạn ra.
Sau khi Trình Loan Loan đề cập qua một lần thì Ngu phu tử đã làm việc này như một công việc thường ngày, viết vài quyển sách tuyển tập đề thi hội sau đó gửi đến Duyệt Lãm Các ở kinh thành, sau đó lại các loại tài liệu thi viện thi hương cho nhóm học sinh ở trấn Đại Hà, sau khi soạn xong thì để cho học sinh tự sao chép, đa phần mỗi người đều có một quyển riêng.
“Các ngươi nhìn xem đề thứ hai này, đây là kiểm tra dân sinh.” Chu tiên sinh vuốt râu nói: “Bao năm qua trong kỳ viện thí thì đề dân sinh xuất hiện ít nhất năm lần, mấy năm nay vấn đề dân sinh lại khởi phát, có khả năng cũng sẽ liên quan tới đề năm nay, trong sách liệt kê mấy dạng đề, mọi người nhìn là thấy, có ý tưởng gì thì hiện tại cùng nhau thảo luận…”
Các học sinh nhiệt liệt bàn luận.
“Loan Loan tỷ, tỷ nói xem Tiểu Chiêm sẽ thi đậu sao?” Lục Ánh Tuyết có chút khẩn trương hỏi: “Hắn thật sự quá khắc khổ, ông trời hẳn sẽ không phụ lòng mọi nỗ lực của hắn.”
Trình Loan Loan cười nói: “Mọi nỗ lực đều sẽ được hồi báo, nếu hiện tại không được thì chứng minh là chưa đúng thời điểm. Ngươi nha, cũng đừng sốt ruột tới bốc hỏa, chúng ta lên phố dạo một chút, mua cho hài tử chút giấy bút mực tốt, trợ giúp bọn chúng ghi tên lên bảng vàng.”
Lục Ánh Tuyết chỉ đành đè nén sự lo âu, cùng đi dạo trong thành Hồ Châu.
Bởi vì viện thí tới gần nên Hồ Châu vô cùng náo nhiệt, nơi bán giấy và bút mực đều có đám đông chen chúc.
Rất nhiều văn phòng phẩm được gán cho cái tên dễ nghe, cái gì mà “bút Trạng Nguyên”, “nghiên mực Kim Bảng” linh tinh, giá cả đắt một chút nhưng cũng không cản trở người có tiền mua sắm.
Trình Loan Loan một hơi hơn hai mươi bộ.
Hài tử của học đường đều là kim bài tương lai của trấn Đại Hà, nàng hy vọng mỗi người đều có tên trên bảng vàng.