Đầu óc có chút không bình thường 2
“Xùy!”
Tần vương cười lạnh.
Cái gì mà Triệu Hữu Kim chứ, chỉ là một nông phu, cũng đáng để được nhớ thương nhiều năm như vậy sao?
Thẩm Đông Minh kia, mới thất phẩm, mập muốn chết, nghèo muốn chết, cũng xứng với Tuệ Cung nhân sao?
Nhóm thôn phụ này chỉ đơn giản là vô tri, dốt nát!
Hắn đong đưa cây quạt, nhấc chân bước đi.
Lúc này, thị vệ tùy thân của hắn đã hỏi thăm rõ ràng tin tức lại đây bẩm báo: “Vương gia, Tuệ Cung nhân đang ở công xưởng bên kia, ngài có muốn đi qua đó không?”
Hắn vốn là vì một ít tư tâm mới ở lại trấn Đại Hà, đương nhiên phải đi qua xem một chút.
Lúc này, Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương đang ở trên sân lớn nhất của phường xà phòng, mỗi lần phường mở đại hội toàn thể, đều là tổ chức ở chỗ này.
Gần cuối năm, phường sắp được nghỉ tết, trước khi nghỉ lễ, phải phân phát quà tết cho mọi người.
Vốn dĩ là để cho Ngô Tuệ Nương làm chuyện này, nhưng Trình Loan Loan không muốn ở nhà rảnh rỗi, liền đi theo một đường tới đây.
Nhìn mấy trăm người đang đứng trước mặt, trong lòng Trình Loan Loan có một loại cảm giác thỏa mãn. Ban đầu phường xà phòng chỉ có mấy chục người như vậy, trải qua hai ba năm phát triển, nhân số bốn phường xà phòng, cam du, sản phẩm chăm sóc da, rượu cồn cộng lại, đã đột phá năm trăm người.
Có thể nói, trong trấn Đại Hà này, hầu như nhà nào cũng có người làm việc ở chỗ nàng.
Nàng cùng trấn Đại Hà, đã sớm liên kết thành một chỉnh thể.
“Một năm nay, phường nhanh chóng khuếch trương, tất cả mọi người đều vất vả rồi.” Trình Loan Loan cười ôn hòa rồi nói: “Hiện giờ sản phẩm của phường đã bán đến các nơi của Đại Vũ Quốc, đều là công lao của mỗi người ở đây. Giờ đã đến năm mới rồi, mọi người có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, năm tới chúng ta sẽ tiếp tục làm việc.”
Nàng đang nói, bầu trời đột nhiên bắt đầu tuyết rơi.
Từng đóa tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, đưa tay tiếp lấy bông tuyết.
Nàng bắt lấy một mảnh tuyết trên tay, tiếp tục nói: “Trước khi nghỉ tết, chúng ta sẽ tiến hành phát quà tết giống như thông lệ, mọi người xếp hàng, nhận đồ liền nhanh chóng về nhà, bên ngoài quá lạnh.”
Tuyết càng lúc càng lớn, những người ở đây ai nấy lại đều cao hứng muốn chết.
Mỗi năm khi phát quà tết chính là thời điểm vui vẻ nhất, được nhận tiền, mang theo dầu gạo, còn có gà vịt thịt cá, lại là một đêm giao thừa thịnh soạn.
Ngô Tuệ Nương phụ trách phát quà tết, lại tự mình trao từng phong bao màu đỏ đến tận tay mỗi công nhân.
Sau khi những người đó nhận đồ, sẽ đi đến dưới mái hiên nói mấy câu với Trình Loan Loan, có người là chuyện gia đình, có người là cảm tạ…
Trình Loan Loan trên mặt trước sau vẫn mang theo tươi cười, vô luận đối phương nói cái gì hỏi cái gì, nàng đều cực kỳ kiên nhẫn trả lời, sau đó nhìn theo từng công nhân rời đi.
Tần vương đi tới cửa ra vào, đứng ở cửa hông, vừa vặn có thể nhìn thấy Trình Loan Loan.
Nàng một thân áo choàng màu đỏ sẫm choàng trên người, ở trong một đám dân chúng chất phác vô cùng nổi bật. Nàng đứng dưới mái hiên, bông tuyết bay lả tả, có chút rơi trên vai trên tóc nàng, có chút rơi trên lông mi của nàng, lộ ra sắc mặt nàng như ngọc, da thịt như tuyết.
Đây đâu có giống như một phụ nhân ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, thoạt nhìn so với nam tử ba mươi bốn tuổi như hắn còn trẻ hơn.
Tần vương luôn tự xưng là ngọc thụ lâm phong, giờ khắc này, có chút không tự tin lắm.
Lúc hắn đang sững sờ, một tiểu hài tử đột nhiên mất khống chế vọt về phía hắn, một đầu đ.â.m thẳng vào người hắn.
Trên tay hài tử kia cầm một khối bánh dầu nóng hổi, tất cả đều đổ lên người Tần vương, cẩm bào cực phẩm cứ như vậy mà dính đầy dầu mỡ.
Người hầu phía sau Tần vương lập tức tiến lên, một tiếng giận dữ quát lên: “Dám to gan chạm vào Vương gia, còn không mau quỳ xuống!”