Tần vương là một đại phiền toái 1
“Hu oa oa——!”
Hài tử bị dọa, khóc toáng lên.
Trình Loan Loan đang nói chuyện với người khác, liền nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, vội vàng theo tiếng nhìn sang.
Liền nhìn thấy tiểu tôn nữ nhà Triệu nhị gia đứng trước mặt Tần vương oa oa khóc lớn, thị vệ Tần vương vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm hài tử, tay còn đặt ở trên chuôi kiếm bên hông, tựa hồ còn muốn rút thanh kiếm kia ra đặt lên cổ hài tử.
Nàng bước một bước dài xông qua, đưa hài tử đang oa oa khóc lớn bảo vệ ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện: “Vương gia đây là muốn làm gì?”
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy khiển trách cùng đề phòng, làm cho trong lòng Tần vương dâng lên một tia uất ức khó hiểu.
Hắn lạnh lùng nói: “Con nhóc nhãi ranh đụng phải bổn vương, Tuệ Cung nhân xem thử nên xử trí như thế nào?”
Trình Loan Loan lúc này mới chú ý tới, trên cẩm bào màu xanh nhạt của Tần Vương bị dính một vết dầu to như vậy, tuy rằng xà phòng có thể gột sạch vết dầu này, nhưng sẽ tạo thành nếp gấp, hoa phục tinh mỹ sao có thể có một khuyết điểm như vậy được, đối với Tần vương mà nói, xiêm y này xem như bị hủy, trách không được hắn tức giận như vậy.
“Đây là thượng phẩm vân thủy cẩm chức bào đi, lần trước hoàng hậu ban thưởng một ít, thần phụ vẫn chưa từng dùng qua, không bằng lấy ra bồi thường cho Vương gia được không?” Trình Loan Loan quay đầu: “Ngưng Lam, đi khố phòng lấy vải lại đây.”
Ngưng Lam lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Tiểu hài tử đụng vào Vương gia là sự thật, mặc kệ như thế nào, nàng đều phải gánh chịu sai lầm mà mình phạm phải, nhưng hài tử tuổi còn quá nhỏ, đúng là không hiểu chuyện, vả lại đã bị dọa thành như vậy rồi, bảo nàng xin lỗi thật sự là có chút khó khăn. Ta coi như là trưởng bối của hài tử này, để ta thay hài tử hướng Vương gia bồi tội đi.”
Nàng hơi quỳ gối, hành lễ bồi tội: “Kính xin Vương gia đại nhân đại lượng.”
Tần vương không nói lời nào, nàng vẫn duy trì tư thế như vậy, mặc kệ như thế nào, bồi tội thì phải có thái độ bồi tội.
Công nhân trong viện đến thở mạnh cũng không dám, cả đám đều bị dọa choáng váng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chỉ có tiểu hài tử gây họa kia thấp giọng nức nở, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng luống cuống.
Tần vương mím môi, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu nàng.
Phụ nhân này, xử lý sự tình luôn luôn là một giọt nước cũng không lọt như vậy. Lần trước ở Đại Hà Yến ở Hồ Châu, nàng cũng là như vậy, chỉ vài ba câu liền hóa giải cơn giận của hắn.
Tại sao hắn lại nhớ thương đến như thế, có thể cũng là bởi vì nàng không giống người thường a.
Bất luận là người hay đồ vật khác biệt, hắn đều muốn bắt được đến tay mình.
Hắn đưa tay, đỡ lấy cánh tay của Trình Loan Loan, ngữ khí cực kỳ ôn hòa: “Bổn vương đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu hài tử ba tuổi, Tuệ Cung nhân không cần phải như thế, xin đứng lên đi.”
Trình Loan Loan giống như phản xạ có điều kiện rút cánh tay mình ra.
Nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lộ ra nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép: “Đa tạ Vương gia khoan dung độ lượng.”
Nói xong, nàng lập tức xoay người, ôm nữ oa đang cúi đầu nức nở: “Ngoan, đừng khóc nữa, ta đưa ngươi về nhà.”
Tiểu hài tử ôm chặt cổ Trình Loan Loan, hình như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trình Loan Loan lễ phép gật đầu với Tần vương, thân ảnh rất nhanh biến mất ở cửa ra vào công xưởng.
Sau khi nàng đưa hài tử đến nhà Triệu nhị gia, không trở lại công xưởng, cũng không về nhà mà là đến nhà Trình Viên Viên.
Đây là căn nhà mà nàng tự mình thiết kế, ở chỗ này rất có cảm giác an toàn, cũng có thể làm cho nàng tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ sự tình.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của nàng, Đại Nha Nhị Nha cũng không dám quấy rầy, bưng trà nóng lên, châm lửa sưởi ấm giường, sau đó lui xuống làm việc của mình.
Trình Loan Loan nhấp một ngụm trà, lẳng lặng nhìn cảnh tuyết bên ngoài phòng.
Nàng không phải là một người ngu xuẩn, Tần vương ở lại trấn Đại Hà là có ý gì, nàng đại khái đã đoán ra được.
Nàng cũng không phải là một người tự kỷ, nàng cũng không cho rằng Tần vương là yêu nàng hay là thích nàng, trước mắt, hẳn là hứng thú tác động mà thôi.
Tác phong làm việc của nàng, cùng nữ tử thời đại này có chút khác biệt khiến cho Tần vương chú ý, mà Tần vương là nam nhân độc thân, tính tình phong lưu, đương nhiên liền đem ánh mắt đặt ở trên người nàng. Hắn ở lại trấn Đại Hà, hẳn là vì thỏa mãn hứng thú nhất thời nổi lên kia.
Còn nàng thì sao, nên ứng phó như thế nào đây?