Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chu bà bà thọ chung chính tẩm 1
Chu gia hai năm trước đã trở nên giàu có, đập bỏ căn nhà cũ, xây một căn nhà gạch ngói xanh lớn.
Chu gia cũng không phải chỉ có hai người Chu lão bà tử cùng Chu Hổ Tử mà còn có ba hài tử năm đó Trương quả phụ lưu lại. Ba hài tử này sau khi mất đi mẹ ruột, trở nên cực kỳ hiểu chuyện, hiện giờ đã trở thành cánh tay phải của Hổ Tử. Việc buôn bán của Chu gia toàn bộ dựa vào mấy hài tử bọn hắn cùng nhau chăm nom, mới có quy mô như bây giờ.
Lúc này vừa qua giờ cơm chiều, người trong thôn vốn dĩ đang ở nhà tán gẫu nói chuyện phiếm, hoặc là chuẩn bị cho đêm giao thừa sắp tới, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt bi thương đứng ở trong sân, thoạt nhìn nhiều người, nhưng không có người nào nói chuyện, một đám trầm mặc, mặc kệ cảm xúc bi thương lan tràn.
Trình Loan Loan vừa tới, đám người liền tự động nhường ra một con đường.
Nàng mím môi, cất bước đi vào trong nhà.
Trên đường tới, nàng đã nghe Tề bà tử nói tình huống của Chu lão bà tử.
Buổi tối mấy hôm trước, thân thể Chu lão bà tử đã không còn lưu loát nữa, mời Trịnh lang trung kê thuốc, mỗi ngày đều nằm trên giường không ra ngoài. Mấy ngày nay ngoại trừ uống thuốc thì hầu như không có miếng cơm nào vào bụng. Sáng nay Trịnh lang trung đến bắt mạch, lại kê một ít thuốc, nhưng Chu bà tử uống một ngụm liền nôn hết ra… Hổ Tử không còn cách nào khác, đành phải lên huyện mời đại phu tốt nhất đến xem.
Đại phu kia sau khi xem qua, liền nói một câu, dầu cạn đèn tắt, chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Chu lão bà tử năm nay bảy mươi tám tuổi, bình thường vẫn luôn khỏe mạnh, đột nhiên phát bệnh, thật giống như móc rỗng toàn bộ thân thể, cả người vô lực nằm trên giường.
Nhìn thấy Trình Loan Loan bước vào, trên gương mặt như tro tàn của bà rốt cục cũng có chút cảm xúc, gian nan mở miệng: “Đại, Đại…”
“Ta ở đây, ta ở đây.” Trình Loan Loan vội vàng đi tới, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay khô héo của lão nhân gia: “Chu bà bà, có chuyện gì cứ từ từ nói, không cần gấp gáp, ta nghe đây.”
Chu lão bà tử dùng khí lực toàn thân nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Loan Loan, dùng giọng nói thật thấp nói: “Ta, ta thật sự không xong rồi… Nương, nương Đại Sơn, Hổ, Hổ Tử còn nhỏ…”
“Ta vẫn luôn nhìn Hổ Tử lớn lên, ta cũng sẽ luôn chăm sóc cho hắn, Chu bà bà cứ yên tâm đi.” Trình Loan Loan cười nói: “Hổ Tử năm nay mười lăm tuổi rồi, cũng nên nói chuyện hôn sự, lúc trước ta còn muốn đem một cô nương cần cù chăm chỉ ở thôn bên cạnh giới thiệu cho Hổ Tử, nhưng mà vẫn quá bận rộn, chuyện này liền gác lại, Chu bà bà phải nhanh chóng khỏe lại, giúp Hổ Tử xem người ta mới được.”
Trên mặt Chu lão bà tử lộ ra nụ cười, chuyện duy nhất mà bà lo lắng chính là chuyện này, có nương Đại Sơn cam đoan, bà có thể an tâm nhắm mắt.
Bà mở to mắt, nhìn về phía giường vây trên đỉnh đầu, nghĩ đến chuyện của nhiều năm trước.
Bà là người của thôn Chu gia, lúc trước thôn Chu gia gặp đại nạn, cả nhà bọn họ bị ép rời khỏi quê nhà, lão đầu tử c.h.ế.t trên đường. Thật vất vả mới trốn được đến thôn Đại Hà để ổn định cuộc sống, ba nhi tử cùng hai khuê nữ của bà lại không có phúc khí, tất cả đều sinh bệnh c.h.ế.t đi, các đại tôn tử đại tôn nữ khác cũng nhiễm bệnh c.h.ế.t đi, chỉ còn lại Hổ Tử là tiểu tôn nhi duy nhất…
Lúc ấy Hổ Tử mới hai tuổi, đứa nhỏ như vậy, không có cha không có nương, chỉ còn lại một a nãi lớn tuổi như bà…
Bà đã bao nhiêu lần muốn mang theo Hổ Tử cùng c.h.ế.t đi, đều được lý chính phát hiện cứu lại, dựa vào thôn dân thôn Đại Hà tiếp tế, bà gian nan nuôi lớn Hổ Tử đến chừng này…
Cuộc sống nhà bọn họ càng ngày càng tốt, bà cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Chu gia, bởi vì bà vì Chu gia mà giữ lại được hương khói duy nhất.
Có phải bởi vì bà đã trút được khẩu khí kia, cho nên vừa sinh bệnh, liền không thể vượt qua được đây?
Đợi thêm vài ngày nữa, chính là năm mới, sao bà lại không chịu đựng được… Nhưng mà hình như bà cũng quá tham lam, bà đã bảy mươi tám tuổi rồi, là người lớn tuổi nhất trong thôn, bà sống cũng đã đủ rồi, cũng nên đi…
Ánh sáng trong mắt Chu lão bà tử dần dần tan biến.
“A nãi…”
Hổ Tử quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối đi tới, ghé vào đầu giường, nức nở khóc thành tiếng.
Ba hài tử của Trương quả phụ cũng quỳ xuống đất, mỗi người lệ rơi đầy mặt.

Advertisement
';
Advertisement