Chu bà bà thọ chung chính tẩm 2
Trình Loan Loan cảm thụ được bàn tay Chu lão bà tử dần dần mất đi sức lực, nàng tận mắt nhìn thấy Chu lão bà tử chậm rãi nhắm chặt mắt lại, tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh cứ như vậy mà trôi đi, lại tự mình tiễn đưa một người quen biết như vậy…
Hổ Tử gào khóc.
Người bên ngoài cũng biết Chu bà bà thật sự đi rồi, một ít tiếng khóc nức nở đè nén vang lên.
Ngoại trừ Hổ Tử, không có ai có quan hệ huyết thống với Chu lão bà tử, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được bi thương khó có thể ức chế.
Cả thôn cùng nhau đi qua những năm tháng gian khổ nhất, thật vất vả mới có được một khoảng thời gian tốt hơn, lại…
“Đều khóc cái gì chứ.” Triệu lão thái thái đi vào: “Sống bảy mươi tám năm, là người trường thọ nhất thôn chúng ta, đây là hỉ tang, có cái gì mà khóc? Hổ Tử, ngươi mau nín khóc ngay, đi lấy thọ y mà a nãi ngươi chuẩn bị ra, ta phải nhanh chóng thay cho lão tỷ tỷ, miễn cho bị người ta chê cười nói đời này không có xiêm y gì tốt để mặc…”
Lão nhân gia bà đi đến bên giường, nhìn thấy Trình Loan Loan dường như vẫn còn chưa lấy lại tinh thần lại, vỗ lưng nàng nói: “Tức phụ lão đại, ngươi cũng đừng ở chỗ này nữa, lần này Chu gia tổ chức hỉ tang sợ là cần không ít lương thực cá thịt, ngươi hỗ trợ nhanh chóng mua những thứ này về…”
Trình Loan Loan từ trong bi thương rút người ra, gật đầu nói: “Được, ta sắp xếp người đi làm.”
Chu lão bà tử qua đời, mà Chu Hổ Tử tuổi còn nhỏ còn chưa thành thân, tang sự của Chu gia liền giao cho thôn bộ làm, những người rảnh rỗi trong thôn đến hiệp trợ.
Trình Loan Loan quay về nhà, bảo Triệu Đại Sơn đi giúp đỡ, trong lòng nàng không hiểu sao có chút buồn bực.
Kỳ thật người sống đến bảy mươi tám tuổi, không có bệnh tật gì mà rời đi, là một chuyện rất hưởng phúc, đây quả thật là hỉ tang.
Nhưng nàng vẫn khó có thể tiếp nhận, một người tốt, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cứ nói đi là đi luôn.
Triệu lão thái thái cùng Triệu lão đầu tử, tuổi cũng càng lúc càng lớn, có phải tương lai một ngày nào đó, nàng cũng phải tự mình tiễn hai vị lão nhân này không?
Nghĩ đến chuyện này, liền không hiểu sao lại thấy tâm tình xuống thấp.
Nàng từ thương thành mua chút rượu mình thích uống trong kiếp trước, rầu rĩ không vui uống một mình.
Cũng không phải nói có bao nhiêu khổ sở bi thương, chính là tâm tình xuống rất thấp, uống chút rượu rồi, nói không chừng có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn lên…
Đang uống rượu, một đạo bóng tối đột nhiên từ phía trên phủ xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, là Tần vương.
Ngưng Lam đi theo phía sau Tần vương, giải thích: “Nô tỳ nói muốn tiến vào thông báo một tiếng, Tần vương lại đột nhiên đi vào trong…”
Trình Loan Loan hiểu được thuộc tính vô lại của Tần vương, đương nhiên sẽ không trách Ngưng Lam.
Nàng nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Sao hả, Tần vương đây là còn muốn tiếp tục đề tài lúc trước sao?”
Tần vương trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn: “Một người không liên quan c.h.ế.t đi, cũng có thể thương tâm thành như vậy, Tuệ Cung nhân thật đúng là đa sầu đa cảm.”
Hắn tiện tay cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, lập tức sửng sốt: “Đây là loại rượu gì, sao bản vương chưa bao giờ uống qua?”
Trình Loan Loan cảm thấy có chút may mắn, cũng may nàng mua đồ từ trong thương thành, đều là chọn những loại được đóng gói theo kiểu cổ xưa, bằng không lúc này đều không thể giải thích rõ ràng.
“Nhà mình tùy tiện ủ, không phải là thứ gì tốt để bày lên bàn.” Nàng tiếp tục uống một ngụm: “Ta chỉ cảm thán một chút sinh mệnh vô thường mà thôi, không tính là đa sầu đa cảm.”
“Sinh mệnh vô thường…Đúng là vô thường.” Tần vương dường như nghĩ tới cái gì đó, tâm tình trong nháy mắt hạ thấp xuống, buồn bực uống liên tục ba chén rượu lớn: “Lúc trước khi nàng chết, ta cũng là mỗi ngày uống rượu mua say, uống ba năm năm năm mới rốt cuộc từ trong cảm giác bi thống này rút ra. Chết, đó là một điều khủng khiếp. Cho dù ta là Vương gia tôn quý nhất của Đại Vũ triều, cũng vô lực làm cho một người sống lại…”
Bàn tay cầm ly rượu của Trình Loan Loan dừng một chút, chậm rãi nói: “Vương gia nói nàng, chính là người trong lòng lúc trước của ngài sao?”