Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Ta muốn chờ hắn trở về 1
Người ta sau khi uống rượu vào, cảm xúc sẽ trở nên phóng đại, những bi thương chôn sâu trong đáy lòng tựa hồ tìm được một cánh cửa để trút ra, nhao nhao hướng ra ngoài.
Tần vương cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn, cánh môi mang theo nụ cười chua xót: “Nàng từ nhỏ vào cung bồi mẫu hậu, cùng lớn lên với những hoàng tử như chúng ta, đối với mỗi người chúng ta đều rất quen thuộc. Nữ tử toàn kinh thành đều hâm mộ nàng được nhiều hoàng tử che chở như vậy, nhưng có mấy biết nàng ở trong đó khổ sở đến cỡ nào chứ… Đương nhiên, ta cũng là hồi lâu sau mới hiểu được, thì ra từ sau khi nàng vào cung, nhân sinh cũng đã định trước kết cục…”
Đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, sau khi uống rượu liền lải nhải không ngừng.
Trình Loan Loan cũng gần như nghe hiểu toàn bộ chuyện xưa, người trong lòng Tần vương họ Mục, là thiên kim đại tiểu thư đích nữ dòng chính của Mục gia. Bởi vì gia thế bối cảnh cao quý, sau năm tuổi liền tiến cung làm bạn với thái hậu lúc trước còn là hoàng hậu, bởi vậy mà quen biết với một đám hoàng tử trong cung.
Từ góc độ của Tần vương mà xem, hắn và Mục tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, đến độ tuổi thích hợp liền có thể thành hôn. Nhưng sau khi hắn trưởng thành, thân thể tiên hoàng đột nhiên xuất hiện vấn đề, vì thế, các hoàng tử vốn hòa thuận bắt đầu âm thầm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trong cung trở nên không bình tĩnh, hôn sự của hắn cũng bị gác lại.
Hắn cho rằng cưới người trong lòng chỉ là vấn đề thời gian, lại không nghĩ tới, người trong lòng hắn chính miệng nói cho hắn biết, người nàng thích chính là Tam hoàng tử.
Hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể hạ thấp tư thái cầu khẩn.
Cứ như vậy, hắn trơ mắt nhìn người trong lòng gả cho Tam ca, trở thành Tam hoàng phi.
Nhưng vị Mục tiểu thư kia gả qua còn chưa tới nửa năm, liền c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, bởi vậy chọc giận Mục gia, toàn bộ Mục gia cùng Tam hoàng tử biến thành địch nhân, kéo Tam hoàng tử xuống ngựa, đến lúc này, Tam hoàng tử cũng mất đi tư cách tranh đoạt đế vị…
“Về sau ta mới hiểu được, thì ra, chính là hoàng huynh bảo nàng gả cho Tam ca…” Đôi mắt Tần vương đỏ bừng: “Hoàng huynh nói cho nàng biết, nếu để một nhà Tam hoàng tử độc quyền, như vậy ta cùng hoàng huynh là huynh đệ cùng một mẹ sẽ trở thành cái đinh trong mắt Tam hoàng tử. Hơn nữa mẫu hậu vẫn luôn gây áp lực, nàng liền bước vào vòng xoáy đoạt đích này… Nàng sao lại ngốc như vậy, sao lại lựa chọn như vậy, nam nhân tranh thiên hạ, nàng mù quáng tiến vào hòa giải làm cái gì… Năm đó nàng mới mười bảy tuổi a, mười bảy tuổi liền bệnh chết…”
Trình Loan Loan thở dài một tiếng.
Cuộc đời của vị Mục tiểu thư này ngắn ngủi mà bi thảm, cũng không trách Tần vương vẫn nhớ mãi không quên.
Tính toán thời gian, đây đã là chuyện đã xảy ra mười tám mười chín năm trước, nhiều năm như vậy trôi qua, Tần vương lại còn có thể nhớ rõ từng chi tiết, rõ ràng cũng là người lụy tình.
Nhưng nếu nói hắn lụy tình thì mấy năm nay hắn lại hoang đường như thế.
Có lẽ, hoang đường là một mặt tự vệ của hắn, cũng là cách hắn bày tỏ sự phẫn hận của mình đối với Thái hậu và Hoàng thượng năm đó đã bức bách Mục tiểu thư phải thành thân đi.
Nhưng cũng không thể hoang đường đến trên người nàng được.
Trình Loan Loan cúi đầu uống một ngụm rượu, chậm rãi mở miệng nói: “Trượng phu của ta, cũng là tuổi còn trẻ đã chết… Hắn là một người tốt, sau khi thành thân với hắn, ta chưa bao giờ phải lo lắng về cuộc sống, miễn là có hắn ở đó, cuộc sống liền rất an ổn.”
Nàng cố gắng lục lọi tin tức về Triệu Hữu Kim từ trong đầu, sau đó chỉnh lý thành ngôn ngữ nhẹ nhàng lụy tình nói ra.
“Mười sáu mười bảy năm trước, khi các hoàng tử trong cung tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, biên cảnh cũng rối loạn, triều đình trưng binh bốn phía. Trượng phu của ta cũng đầu quân, sau khi đầu quân rồi, hắn ít khi trở về nhà, chiến sự bận rộn, một năm trở về một lần, khi rảnh rỗi, một năm có thể trở về hai ba lần. Mỗi lần hắn rời đi, ta giống như lại mang thai. Sau khi sinh mấy hài tử, hắn cũng trở về, ta và mấy hài tử cũng vẫn luôn ở thôn Đại Hà, ta nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ quên đường về nhà.”
“Nhưng mà, bốn năm trước, hắn c.h.ế.t trận, rốt cuộc không thể trở về nữa…”

Advertisement
';
Advertisement