Ta muốn chờ hắn trở về 2
Trình Loan Loan cúi đầu, đầu chống vào bầu rượu, thanh âm rất thấp.
“Sau khi Tứ Đản sinh ra, hắn cũng không trở về nữa, mỗi lần viết thư đều nói chờ chiến sự kết thúc liền trở về thăm tiểu nhi tử, cứ như vậy mà chờ, chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi Tứ Đản được chín tuổi, cái trở về lại là trợ cấp mà triều đình phát cho…Hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trên sa trường, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy…”
“Hắn cứ như vậy bỏ lại cô nhi quả mẫu chúng ta, hắn là kẻ lừa đảo…”
“Nhưng ta đã nói là phải chờ hắn, chờ hắn cả đời, cho dù hắn chết, ta cũng phải ở thôn Đại Hà chờ hắn trở về…”
Nghe những lời trầm thấp bi thương của nàng, Tần vương khẽ thở một hơi nhỏ đến không thể nhận ra.
Trong lòng hắn vẫn luôn có một người, trong lòng nàng cũng có một người.
Hắn dựa vào cái gì mà sẽ cảm thấy, nữ tử này sẽ thích mình đây?
Có lẽ là đồng mệnh tương liên đi, có lẽ là thổ lộ cảm xúc chân thật nhất trong nội tâm đi, cảm xúc của Tân vương trở nên bình thản hơn rất nhiều.
“Khổ cực của ngươi, là triều đình mang đến, bởi vì tiền triều nội loạn, dẫn đến biên cảnh rung chuyển, trượng phu của ngươi bởi vì giang sơn Tiêu gia mà chết, ngươi thật vất vả mới bắt đầu lại cuộc sống, ta thế mà lại…” Hắn cười khổ: “Mấy ngày nay là ta quá đường đột, Tuệ Cung nhân yên tâm, sáng mai ta sẽ khởi hành đi về phía bắc, về phần có thể trước năm mới chạy tới kinh thành hay không thì không thể nói trước được.”
Trong lòng Trình Loan Loan mừng rỡ.
Nhưng mà nàng vừa rồi giả bộ bi thương như vậy, đột nhiên cao hứng cũng quá không hợp thời.
Nàng giơ tay lên, giả vờ lau khóe mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi: “Vương gia vội vã đi như vậy sao?”
“Đột nhiên muốn trở về tảo mộ cho nàng ấy.” Tần vương lại uống một chén rượu: “Rượu này của Tuệ Cung nhân cũng không tệ, chuẩn bị thêm một ít ta mang về kinh thành, canh giờ không còn sớm, ta về nghỉ ngơi trước.”
Hắn đứng lên, bước chân có chút lảo đảo đi ra ngoài.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở trong viện, Trình Loan Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đánh bậy đánh bạ làm cho Tần vương buông tha ý nghĩ hoang đường kia, chuyện này thật sự là quá làm cho người ta khoái trá.
Nàng gọi Tề bà tử đến chuẩn bị đặc sản để Tần vương mang về kinh thành, rượu đêm nay đựng mười cái bình lớn, hơn nữa còn có các loại mỹ thực đặc sắc độc đáo của thôn Đại Hà, còn cho người ta thức đêm làm một ít trái cây điểm tâm toàn bộ gói lại trong rương, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện, liền xếp đầy hai ba mươi cái rương lớn.
Tần vương xuất hành vốn là vô cùng phô trương, hai ba mươi cái rương cũng không ngại nhiều, tất cả đều đặt trên thuyền lớn xa hoa.
Sắc trời hơi sáng, Tần vương liền dậy, hắn mặc trường bào màu trắng, đầu buộc ngọc quan, tay cầm quạt, hoàn toàn không còn dáng vẻ lụy tình đêm qua.
Trong gió lạnh, hắn phe phẩy quạt, nhìn Trình Loan Loan cười nói: “Bổn vương đến Hồ Châu, chính là vì giám sát việc xây dựng đại kênh đào Tiêu Tần, hiện giờ đại kênh đào đã thuận lợi hoàn thành, bổn vương có thể trở về phục mệnh. Con kênh lớn này có thể được xây dựng, đều là công lao của Tuệ Cung nhân, cứ yên tâm, triều đình sẽ đem công lao này phát thưởng, Tuệ Cung nhân cứ chờ lĩnh thưởng đi.”
Trình Loan Loan hơi quỳ gối: “Thần phụ cung tiễn Vương gia!”
Nha hoàn bà tử cùng với thôn dân phía sau nàng, nhao nhao quỳ xuống đất đưa tiễn, ai nấy cúi đầu, cười rất vui vẻ.
Vị Tần vương này thân phận quá tôn quý, ở lại trong trấn sẽ làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía, đi là tốt, đi rồi thì mọi người đều sẽ được tự tại.
Tần vương xốc áo lên thuyền, sông lớn cuồn cuộn, thuyền xa hoa dần dần đi xa.
Thôn dân vỗ vỗ bụi bặm đứng lên, bắt đầu bận rộn đi xử lý tang sự của Chu lão bà tử.