Đến thành Dương Châu 2
Nàng nhìn về phía đám người vây quanh ở phía trước, đứng ở đầu tiên chính là một nam nhân trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, một thân y phục vải thô, xem như là người ở tầng lớp thấp nhất ở Dương châu, vốn không có khả năng dư dả tiền bạc đến tửu lâu ăn tôm hùm đất được tiêu thụ với số lượng giới hạn. Nếu đã không ăn tôm hùm đất thì vì sao lại tức giận đùng đùng như vậy?
Hơn nữa người này vẫn luôn tạo thế, xúi giục đám người càng ngày càng trở nên kích động hơn.
Nàng nói bằng giọng lạnh lùng: “Trình Giáp, bắt hắn lại đây, chỉ bắt một mình hắn.”
Giết gà dọa khỉ, một con gà vậy là đủ rồi.
Trình Giáp nhận lệnh, phi thân nhảy lên một cái, nhảy đến đám người đứng đầu tiên, dồn sức tóm lấy cổ áo của nam nhân trung niên, quật cả người hắn xuống đất, sau đó nhấc chân, giẫm lên sau lưng của nam nhân đó.
“Công kích mệnh phụ triều đình trước mặt mọi người chính là tội đại bất kính.” Trình Giáp tức giận nói: “Ai còn dám ra tay, đều cùng tội với người này.”
Hắn hung hăng nhấc chân, dẫm lên mu bàn tay của nam nhân, trong chốc lát nam nhân phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đám người vây xem sợ tới mức đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Nam nhân kia lớn tiếng nói: “Giết người, Tuệ Thục nhân g.i.ế.c người, làm quan mà xem mạng người như cỏ rác….”
Trình Giáp xoay người, đang muốn ra tay lần nữa thì Trình Loan Loan đã đi tới.
Nàng lạnh giọng mở miệng: “Ngươi tức giận như thế xem ra là trong nhà có người ăn tôm hùm đất xảy ra chuyện. Nói ra thử xem, xảy ra chuyện vào ngày nào?”
“Lão nương ta ăn một con tôm hùm đất vào bảy tám ngày trước, sau đó bắt đầu nôn mửa tiêu chảy, bây giờ vẫn còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.” Nam nhân kia lớn tiếng hét lên: “Tuệ Thục nhân ngươi bởi vì kiếm tiền lập công mà không để ý đến sống c.h.ế.t của dân chúng. Không biết mạng sống của lão nương ta có thể giữ nổi không….”
Trình Loan Loan lạnh lùng lấy sổ sách ra: “Bảy tám ngày trước, tửu lâu tôm hùm đất Dương Châu có tổng cộng hai mươi bảy người xuất hiện triệu chứng trúng độc, trong đó vẻn vẹn chỉ có ba vị phụ nhân, phụ nhân lớn tuổi nhất còn chưa đến bốn mươi tuổi, lẽ nào vị này là lão nương của người?”
Nam tử kia đột nhiên khựng lại, chỉ trong chốc lát hắn khựng lại đó đã đủ để cho người ta nhận ra được những lời vừa rồi của hắn là dối trá.
Xung quanh có vài người nhận ra thân phận của nam tử.
“Hắn không phải là tên khốn kiếp suốt ngày trà trộn sòng bạc đấy sao? Lão nương hắn mười năm trước đã bị hắn làm cho tức c.h.ế.t rồi.”
“Hắn ăn gan hùm mật báo hay sao, vậy mà dám thửa nước đục thả câu lừa bịp tống tiền Tuệ Thục nhân.”
“Bây giờ xem như đá phải cửa sắt rồi.”
Nghe được những lời bàn tán của người xung quanh, Trình Loan Loan càng khẳng định suy đoán của mình, giọng nàng càng lạnh lùng hơn: “Ngươi ngụy trang thành thân phận của người bị hại, công kích mệnh phụ triều đình trước mặt mọi người. Đưa đến quan phủ, trước tiên đánh ba mươi đại bản, sau đó lại xử lý tiếp hoặc là nhốt mười mấy năm, hoặc là sung quân lưu đày….”
Nam tử kia bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, xoay người một cái quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Tuệ Thục nhân, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin Tuệ thục nhân tha cho tiểu nhân một con đường sống…. Trong tay tiểu nhân không quá dư dả nên chỉ muốn nhân cơ hội này vơ vét chút tiền để tiêu mà thôi. Dù sao Tuệ Thục nhân cũng không có tổn thất gì, tha cho tiểu nhân một con đường sống đi….”
Hắn nói xong, lén lút lùi về phía sau, mưu đồ trà trộn vào trong đám người.
Nhìn thấy hành động lén lút của hắn, Trình Loan Loan vẫn không ngăn cản mà ra hiệu bằng ánh mắt cho Trình Giáp.
Sau lưng tên côn đồ này chắc chắn có người làm chủ, cứ để cho hắn trốn mới có thể điều tra được hắn tiếp xúc với người nào. Nàng nhất định phải nhanh chóng biết được rốt cuộc là ai muốn gây sự sau lưng nàng.
Ban đầu còn tưởng là rắc rối do người trong thôn gây ra nhưng tới nơi này rồi mới phát hiện, nói không chừng là do một thế lực lớn nào đó gây ra….
Nàng để mặc tên côn đồ trốn đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía mọi người vây xem.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng chiếu đến, đám người vừa rồi còn kêu gào ầm ĩ không thôi lại cảm thấy hơi sợ hãi tiếp tục lui về phía sau.
“Lần này ta đến Dương Châu là để cho mọi người một lời giải thích thấu đáo.” Nàng mở miệng nói: “Tất cả những người xảy ra vấn đề do tôm hùm đất, cho dù chỉ là ho khan khó chịu rất nhỏ đều có thể đến thương hội Dương Châu đăng ký, ta sẽ giải quyết hết tất cả.”