Đến thành Dương Châu 1
Một đêm này, gần như Trình Loan Loan không ngủ ngon.
Lúc mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, cuối cùng tất cả tôm hùm đất đều đã được chất vào trong khoang thuyền, đựng đủ cả bốn thương thuyền của Tào gia.
Nàng vốn chỉ dự tính dẫn theo những người hầu hạ thân cận đến Dương Châu nhưng Triệu Nhị Cẩu lại cố chấp yêu cầu cùng đi. Trình Loan Loan nghĩ cũng nên để hắn rèn luyện một lần liền gật đầu đồng ý.
Trời còn chưa sáng, thương thuyền liền xuất phát, rời đi từ bến thuyền Đại Hà, chạy dọc theo bờ sông tiến về phía Dương Châu.
Trình Loan Loan ban đêm không ngủ được, ban ngày nằm trong phòng ngủ bù nhưng thuyền lớn dập dềnh, ngủ rất không yên ổn nên nàng dứt khoát lấy sách y ra tiếp tục đọc, đọc đến lúc mệt mỏi thì bước ra bên ngoài ngắm phong cảnh bờ sông.
Nơi đây ban đầu không có sông, lúc xây dựng kênh đào đã khai thông một đường sông từ khe hở giữa hai ngọn núi bởi vậy nơi này là khu vực hẹp nhất của kênh đào.
Con thuyền giảm tốc độ, chầm chậm lướt qua con sông hẹp.
Nàng đứng trên sàn tàu, có thể nhìn thấy rõ trên đỉnh ngọn núi này có một căn nhà gỗ, chỗ núi sâu rừng già này vậy mà vẫn có người ở.
Một vài lão nhân bày một vài loại bánh như bánh bột ngô khô, bánh ngọt trên bờ sông để bán cho những con thuyền qua lại, có thuyền lớn đi qua, họ liền hét to mời chào.
Vừa lúc thuyền tới nơi này chạy rất chậm, một vài người chèo thuyền nghèo khổ trên thuyền bỏ tiền mua ít bánh bột ngô để lót dạ. Bánh bột ngô này một cái rất lớn, giá cũng không đắt, ba văn tiền đến năm văn tiền là có thể mua được. Còn có người bán trứng luộc, bán hoa quả dại tươi mới cùng một số loại hàng hóa khác….
Trình Loan Loan thật sự không nghĩ tới việc khai thông một kênh đào lại có thể mang đến lợi nhuận cho những dân chúng nghèo khổ ở nơi núi sâu rừng già. Tuy rằng lợi nhuận này rất ít rất ít nhưng đối với những gia đình nghèo khổ mà nói cũng đã là một khoản thu nhập xa xỉ.
Con thuyền chậm rãi đi xa nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy những nụ cười tươi trên mặt những lão nhân này.
Đường thủy đến Dương Châu đều rất thông suốt nhưng ước chừng đi suốt hai ngày rưỡi, cuối cùng đến buổi chiều ngày thứ ba mới đến được Dương Châu.
Đứng trên sàn tàu, có thể nhìn thấy sự phồn hoa náo nhiệt của thành Dương Châu, người người tới lui tấp nập. Từ y phục mà những người này mặc có thể nhìn ra mức sống của dân chúng bình thường ở Dương Châu cao hơn ít nhất hai ba bậc so với Nam Dương của Hồ Châu.
Tôm hùm đất có thể lên cơn sốt trong một đêm ở Dương Châu cũng thật sự rất bình thường.
Thuyền lớn chậm rãi tới gần bến thuyền, sau khi thuyền dừng hẳn, Hà lão gia tử dẫn theo đoàn người Trình Loan Loan rời khỏi thuyền.
Bọn họ vừa mới bước xuống đất bước đầu tiên thì một đám người đột nhiên đi về phía này.
“Mau nhìn đi, Hà lão gia tử quay về Dương Châu rồi.”
“Ông ta thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t nhiều người như vậy, lại còn dám quay về cơ đấy.”
“Vì tiền, có chuyện gì mà thương nhân không thể làm được chứ, người như thế không xứng làm người Dương Châu, quả thật mất mặt thành Dương Châu chúng ta.”
Một đám dân chúng quát mắng chửi rủa Hà lão gia tử dữ dội.
“Nữ tử bên cạnh Hà lão gia tử hình như là Tuệ Cung nhân.”
“Tuệ Cung nhân gì, bây giờ nên gọi là Tuệ Thục nhân, mấy ngày hôm trước đã thăng lên tam phẩm rồi, còn bày yến tiệc ở trấn Đại Hà.”
“Tôm hùm đất có độc kia chính là do Tuệ Cung nhân nuôi đúng không? Vì kiếm tiền, vì lập công mà lấy tính mạng dân chúng chúng ta ra đùa giỡn, nàng ta có tư cách gì làm Tuệ Thục nhân tam phẩm chứ.”
“Những người trúng độc ở Dương Châu sắp không sống nổi mà Tuệ Thục nhân lại bày tiệc lớn đãi khách, người làm quan lại coi thường mạng người như vậy đấy.”
“Tuệ Thục nhân cút khỏi thành Dương Châu, người Dương Châu chúng ta không chào đón ngươi.”
“….”
Không biết ai là người đầu tiên dẫn đầu, đột nhiên có người bắt đầu ném lá cây, rau nát và trứng thối vào mặt Trình Loan Loan và Hà lão gia tử.
Trình Giáp, Trình Ất lập tức tiến lên trước bảo vệ Trình Loan Loan ở sau lưng, những lá cây, rau nát đều rơi lên đầu hai người bọn họ.
Trình Loan Loan nheo mắt lại.
Dù sao nàng cũng là mệnh phụ triều đình, cho dù là làm chuyện tội ác tày trời thì những dân chúng này cũng tuyệt dối không dám đối xử với nàng như vậy giữa chốn đông người.
Hơn nữa nàng chưa bao giờ tới thành Dương Châu, sợ là những dân chúng bình thường này cũng chưa có cơ hội đến trấn Đại Hà, nói cách khác, không nên có ai ở đây có thể nhận ra thân phận của nàng mới phải.
Việc này chính là có người muốn ra oai phủ đầu nàng.