Được thăng Tuệ Thục nhân tam phẩm 2
Trình Loan Loan ngồi trên vị trí chủ trì, tiếp theo là Tiểu Quách Tử, sau nữa là Ngô đại nhân, Lâm đại nhân và những quan viên khác. Cả bàn toàn là nam tử, chỉ có Trình Loan Loan là nữ tử duy nhất nhưng nàng cũng là người có thân phận cao quý nhất ở đây. Khi thân phận của một người đã đủ cao thì không ai còn để ý người đó là nam hay là nữ nữa.
“Tiêu Tần Đại Vận Hà này được xây dựng vô cùng tốt.” Tiểu Quách Tử cười nói: “Kênh đào lớn thông Dương Châu, thông Kinh thành, từ Kinh thành đến trấn Đại Hà chỉ cần mười ngày ngắn ngủi mà thôi. Sau này Tuệ Thục nhân đến Kinh thành cũng không cần phải ngồi xe mệt nhọc giống như trước đây nữa.”
Trình Loan Loan mở miệng nói: “Thật ra có thể khai thông thêm kênh đào phía Nam Dương Châu, sau này Nam Bắc nối liền, triều đình quản lý cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
“Tuệ Thục nhân và Hoàng thượng cùng có chung suy nghĩ.” Trong lòng Tiểu Quách Tử tràn đầy bội phục: “Mấy tháng trước lúc lâm triều, Hoàng thượng đã đưa ra ý tưởng này, cũng phân công Tần vương phụ trách việc này…. Có điều tính tình Tần vương…. Khụ, tóm lại việc này vẫn luôn bị gác lại, cũng không biết lúc nào mới có thể bắt đầu được. Nếu Tuệ Thục nhân ở Kinh thành thì tốt rồi, Hoàng thượng có thể giao việc này cho Thục nhân làm, vì nước vì dân đều là việc cực kỳ tốt.”
Trình Loan Loan yên lặng uống một ngụm rượu.
Kênh đào là công trình lớn tốn nhiều sức người sức của, cần sự phối hợp của nhiều phương diện, nàng có thể xây dựng được Tiêu Tần Đại Vận Hà cũng không có nghĩa nàng có thể khai thông kênh đào đến phía Nam.
Càng về phía Nam, địa hình càng phức tạp, còn có rất nhiều ngoại tộc không hòa hợp với triều Đại Vũ, một vài tỉnh phủ và các châu ở vùng giáp ranh cũng không có lòng trung thành đối với triều Đại Vũ khiến cho việc xây dựng kênh đào càng khó khăn hơn.
Loại chuyện này một phụ nhân như nàng đừng dây vào thì hơn.
Nàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm ngày mai ta phải đến Dương Châu, có lẽ không thể tiếp đón Quách công công chu đáo được rồi….”
Tiểu Quách Tử đặt chén rượu xuống, tò mò hỏi: “Tuệ Thục nhân đến Dương Châu làm gì? Không phải là muốn bắt đầu việc kinh doanh mới gì chứ?”
Trình Loan Loan cười khổ: “Quách công công ở hoàng thành có lẽ từng thấy tôm hùm đất mà trấn Đại Hà đưa đến rồi chứ? Ta đến Dương Châu chính là vì tôm hùm đất.”
“Lúc nghỉ chân ở Dương Châu, hình như ta có nghe nói về chuyện tôm hùm đất….” Tiểu Quách Tử nhớ lại, nói: “Toàn bộ triều Đại Vũ chỉ có ở Dương Châu mới được ăn tôm hùm đất, người ở thành Dương Châu đều lấy việc được ăn tôm hùm đất là vinh dự nhưng dường như có người ăn bị trúng độc…. Có chuyện như vậy sao?”
Bốn ngày trước khi thuyền đỗ ở bến thuyền Dương Châu, hắn nghỉ ngơi ở thành Dương Châu một đêm, nghe thấy không ít chuyện liên quan đến vấn đề này nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.
Bởi vì Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái tử đều ăn tôm hùm đất Tuệ Thục nhân đưa đến Kinh thành, những người kim tôn ngọc quý như vậy ăn mà cũng chưa xảy ra chuyện gì, càng đừng nói đến những dân chúng này.
Nhất định là có người ghen tỵ Tuệ Thục nhân nuôi được tôm hùm đất có thể kiếm ra tiền nên mới âm thầm gây chuyện.
Tiểu Quách Tử mở miệng nói: “Cần tiểu nhân bố trí người đi xử lý chuyện này không?”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Chuyện này ta phải tự mình đi một chuyến, sáng mai lập tức đi, chỉ là không thể tiếp đãi tốt công công, còn mong công công chớ nên trách tội.”
“Tuệ Thục nhân nói gì vậy chứ, tiểu nhân có thể ngồi dùng cơm cùng một bàn với Tuệ Thục nhân đã là may mắn tu luyện được ở đời trước rồi.” Tiểu Quách Tử nói với vẻ mặt chân thành: “Nếu ở Kinh thành, tiểu nhân tuyệt đối không dám có mặt mũi làm thế này…. Tuệ Thục nhân cứ việc đi đi thôi, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, tiểu nhân sẽ dốc sức tương trợ.”
Trình Loan Loan nâng chén rượu lên tỏ lòng biết ơn.
Mãi đến khi mặt trăng treo cao, yến tiệc thăng quan lần này mới xem như kết thúc.
Người ở trấn Đại Hà giúp đỡ thu dọn bãi chiến trường, Trình Loan Loan cũng không nghỉ ngơi mà nhân dịp trăng sáng đến Lý Gia Câu một chuyến.
Bên này Ngô Tiểu Chùy dẫn theo cả trăm nông dân vẫn đang tiếp tục đánh bắt tôm hùm đất. Dưới ánh trăng, từng thùng từng thùng tôm hùm đất được vác đến bến thuyền, chất vào trong khoang thuyền, chỉ chờ sáng sớm ngày mai xuất phát….