Lục phẩm Thông phán Hạ đại nhân 1
“Nàng ta quả thật không phải là hung thủ g.i.ế.c người.”
Trình Loan Loan đứng trong sân, thờ ơ mở miệng.
“Nàng ta bị cuốn vào vụ án này là do có người muốn hắt nước bẩn lên người ta, nàng ta chẳng qua là bị liên lụy thôi.”
Nữ nhân kia cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu nữ tử thật là oan uổng, đa tạ Tuệ Thục nhân vì tiểu nữ tử giải oan!”
Bộ khoái đại nhân kia đã nhạy bén cảm giác được vị Tuệ Thục nhân trước mặt này hình như đã hiểu rõ toàn bộ vụ án.
Từ lúc thân nhân người bị hại báo quan tới giờ cũng đã được một canh giờ, hắn còn ở nơi này khổ sở điều tra nguyên nhân cái chết, thu thập manh mối, còn chưa đâu vào đâu mà Tuệ Thục nhân đã điều tra được rõ ngọn nguồn của vụ án này sao?
Trình Loan Loan nhàn nhạt mở miệng: “Mang kẻ tình nghi vào đây.”
Trình Giáp lĩnh mệnh đi ra ngoài rồi giải một nam nhân vào trong.
Nếu ở đây có người ở bến tàu bốn ngày trước thì nhất định có thể nhận ra nam tử này chính là người ngày đó ném trứng thối vào Trình Loan Loan.
Trình Giáp đạp một chân lên vai nam nhân kia: “Nói, ngươi đã làm gì!”
Mặt mũi nam nhân kia bầm dập, hiển nhiên trước khi tới đây đã bị đánh đập một trận nên không còn ý chí chống cự, quỳ trên đất nói: “Chiều hôm qua ta tới Đức An Đường mua một gói thuốc diệt chuột, đêm qua trộm tới Vạn gia đổ vào miệng Vạn Quang Viễn… Người quả thật là do ta giết, quan sai đại nhân nhanh bắt ta vào nhà lao đi…”
Hắn tình nguyện ngồi tù cũng không muốn bị mấy người này tra tấn.
Mặt mũi hắn bầm dập thoạt nhìn chỉ là bị thương ngoài da, chỉ có chính hắn mới biết trong vòng mười lăm phút trước bản thân đã trải qua chuyện gì.
Tựa như đã c.h.ế.t đi một lần, không, là vô số lần, c.h.ế.t đi sống lại, vừa tỉnh lại đã phải trải nghiệm cảm giác sắp c.h.ế.t một lần nữa.
Hắn hy vọng mấy vị quan sai này nhanh chóng nhốt hắn vào nhà lao, chỉ như vậy thì hắn mới được cứu.
Đám người bàn tán sôi nổi.
“Đây không phải là Hoàng Tam Nhi mỗi ngày đều lăn lộn ở sòng bạc sao, ta cho rằng hắn chỉ ăn trộm ăn cắp, không nghĩ tới hắn lại g.i.ế.c người!”
“Nhưng hắn và Vạn Quang Viễn không thù không oán, g.i.ế.c người làm gì?”
“Trên tay Vạn Quang Viễn có nhiều bạc, không phải là vì chiếm đoạt gia sản chứ…”
“Chút tài sản này của Vạn gia thì làm sao lọt vào mắt hắn.” Trình Loan Loan nhẹ nhàng cười: “Mấy ngày trước có người tìm hắn làm việc nên hắn mới hắt nước bẩn lên người ta lúc ở bến tàu, hắn nói mấy câu như vậy đối phương đã cho hắn năm trăm lượng bạc, hắn nếm ăn được quả ngọt thì đương nhiên sẽ làm theo lời của người kia. Theo lời người nọ thì hắn chỉ cần g.i.ế.c Vạn Quang Viễn thì sẽ cho hắn năm ngàn lượng bạc, các ngươi nói một tên côn đồ như Hoàng Tam Nhi sẽ chịu được dụ hoặc này sao?”
Đám người kinh sợ lui về sau một bước.
Mua hung g.i.ế.c người!
Việc này lại càng phức tạp hơn so với tưởng tượng của bọn họ!
Vạn nương tử tiến lên nắm lấy cổ áo của Hoàng Tam Nhi: “Là ai, là ai sai ngươi g.i.ế.c nam nhân nhà ta, là ai, nói mau, là ai hả?”
Hoàng tam nhi quỳ trên đất, mím môi không dám nói.
Tuy rằng trước đó đã nói ra người đứng sau lưng, nhưng đó là vì hắn quá thống khổ, chỉ có khai ra người kia thì hắn ta mới có thể thoát được… Nhưng hiện tại bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, nếu nói ra người kia thì hắn sợ… Sợ sẽ bị g.i.ế.c người diệt khẩu ở trong tù.
“Để ta nói đi.” Trình Loan Loan lạnh lùng: “Là Hạ đại nhân Lục phẩm Thông phán của thành Dương Châu.”
Vị Hạ đại nhân này tên là Hạ Đồng Tế, là con tiểu thiếp của dòng phụ Hạ gia ở kinh thành, nhiều năm trước được điều đến Dương Châu làm quan, tuy chỉ là Lục phẩm Thông phán nhưng thế lực của Hạ gia ở kinh thành lớn nên hắn ta cũng ở Dương Châu hô mưa gọi gió.