Ai là hung thủ g.i.ế.c người 2
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Loan Loan đã tới đầu ngõ.
Khuôn mặt nàng nghiêm nghị, mang theo một cỗ khí thế người sống chớ lại gần, mọi người ở đây không tự chủ lùi ra một bước nhường đường.
Vạn nương tử đột nhiên đứng lên, bước về phía Trình Loan Loan: “Hung thủ g.i.ế.c người nhà ngươi, ta g.i.ế.c ngươi…”
Trình Ất trực tiếp túm lấy Vạn nương tử, lạnh lùng nói: “Còn dám bất kính với Tuệ Thục nhân thì đừng trách ta không khách sáo.”
Nói xong thì hung hăng vung tay, Vạn nương tử đứng không vững thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, nàng ta vô cùng tức giận nhưng cũng không dám tiến lên.
Bộ khoái, nha sai và ngỗ tác trong sân vội vàng hành lễ: “Gặp qua Tuệ Thục nhân!”
Nhìn thấy mấy người này cung kính với Trình Loan Loan thì Vạn nương tử đã lạnh lòng… Trước kia có người nói quan lại bao che cho nhau, nàng ta còn khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại…
Nàng ta che miệng không nhịn được khóc lớn.
Trình Loan Loan thờ ơ mở miệng: “Phát hiện dấu chân nữ tử thì nói là ta g.i.ế.c người, xin hỏi ta sẽ ngu xuẩn như vậy sao? Ta đường đường là Tam phẩm mệnh phụ của triều đình, thuộc hạ trung thành nhiều như vậy, g.i.ế.c một người mà còn phải đích thân nửa đêm trèo tường sao, Vạn nương tử không cảm thấy buồn cười à?”
Vạn nương tử khụt khịt nói: “Bởi vì ngươi không muốn bất kỳ ai biết ngươi là tên đao phủ…”
“Vạn nương tử thương tâm như vậy, ta lại thấy ngươi thương tâm không đáng giá.” Trình Loan Loan lắc đầu: “Ngươi cùng Vạn Quang Viễn là phu thê mười mấy năm, ngươi thật sự biết hắn là hạng người gì sao?”
Vạn nương tử ngừng khóc: “Ngươi có ý gì, đừng hòng hắt nước bẩn lên nam nhân nhà ta!”
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về phía mọi người đang vây xem: “Không bằng các vị hàng xóm láng giềng tới nói một chút, cũng để cho Vạn nương tử nhận rõ bộ mặt thật của nam nhân nhà mình!”
Hàng xóm liếc nhau rồi bắt đầu nói như máy hát.
“Vạn nương tử, bảy, tám năm trước ta đã nói với ngươi Vạn Quang Viễn bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ngươi không tin thì thôi lại còn mắng lão bà tử ta nhiều chuyện, sau này ta cũng không nhắc lại nữa.”
“Còn không phải sao, mấy lần vào lúc nửa đêm ta nhìn thấy Vạn Quang Viễn nhà ngươi đứng ở cửa chính khanh khanh ta ta với nữ tử thanh lâu, vốn muốn nói cho ngươi nhưng cái tính này của ngươi… Ai, dù sao ta cũng không dám nói.”
“Ngươi nói Vạn Quang Viễn đau lòng ngươi, đau lòng hài tử, nói hắn là nam nhân tốt nhất trên thế giới… Ngươi chỉ là đang lừa mình mà thôi.”
“Vừa nãy bộ khoái đại nhân nói sân sau phát hiện dấu chân nữ tử, ta đã muốn nói là do hồ ly tinh bên ngoài trèo tường vào lén lút với nam nhân nhà ngươi, sao ngươi có thể hắt nước bẩn vào Tuệ Thục nhân chứ!”
“Nói bậy! Các ngươi đều nói hươu nói vượn!” Vạn nương tử mất khống chế rống to lên: “Vạn Quang Viễn chỉ thích một mình ta, hắn tuyệt đối không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, các ngươi là đang ghen tị với ta, tất cả câm mồm cho ta!”
Trình Loan Loan vỗ vỗ tay: “Mang người vào đi.”
Trình Giáp áp một nữ tử từ ngoài cửa đi vào, ném nàng ta trên đất, vì miệng bị bịt kín nên nàng ta chỉ có thể nức nở.
Trình Giáp mở tay nải trên người, lấy ra một đôi giày dính đầy bùn đất: “Làm phiền bộ khoái đại nhân đi so sánh một chút, có phải là dấu giày này hay không?”
Sắc mặt bộ khoái trầm trọng, lập tức cho nha sai đi làm.
Nha sai rất nhanh đã trở lại, gật đầu nói: “Không sai, dấu giày trùng khớp.”
Bộ khoái lạnh giọng mở miệng: “Lấy vải trong miệng nàng ta ra, để ta hỏi chuyện.”
Vừa lấy mảnh vải ra thì nữ tử đã hô lớn: “Oan uổng… Oan uổng a, không phải ta, thật sự không phải ta! Đêm qua ta thật sự có tới tìm Vạn Quang Viễn, bởi vì Vạn nương tử ngủ ở gian ngoài nên ta bò vào phòng hắn từ cửa sổ, nhưng lúc đó hắn vẫn còn tốt, tinh thần sung mãn, còn cùng ta làm chuyện đó… Sau khi làm xong thì ta rời đi, ta thật sự không g.i.ế.c người! Đại nhân, oan uổng, thật sự oan uổng!”
Nghe nữ tử nói thế thì sắc mặt của Vạn nương tử trắng bệch.
Bộ khoái quay đầu cho nha sai một ánh mắt, nha sai lập tức đi điều tra tên tuổi của nữ tử này cùng với hành vi của nàng ta mấy ngày nay.
Chỉ chốc lát sau, nha sai đã trở lại: “Mấy ngày nay nàng ta vẫn ở Bách Hoa Viên không có rời đi, đêm qua giờ Tý nàng ta lẻn vào Vạn gia, sau nửa canh giờ thì rời đi, trực tiếp trở về Bách Hoa Viên, rửa mặt xong thì đi ngủ, y phục cùng giày cũng không có xử lý qua…”
Bộ khoái nhíu mày.
Không có rời khỏi Bách Hoa Viên thì rất khó mua được thuốc độc mà thần không biết quỷ không hay.
Hơn nữa, nếu thật sự g.i.ế.c người thì sẽ cố gắng xử lý chứng cứ chứ không phải nằm ngủ suốt ngày… Xem ra vụ án này còn có bí ẩn khác…