Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Ai là hung thủ g.i.ế.c người 1
Đã nhiều ngày mà thành Dương Châu vẫn không yên ổn
Chuyện ăn tôm càng bị trúng độc lần trước khiến mọi người hoảng loạn, vất vả lắm mới yên ổn trở lại thì bây giờ lại xảy ra chuyện ngộ độc c.h.ế.t người.
Ngõ nhỏ Vạn gia đã bị quan sai vây lại, trong sân còn có một nam tử toàn thân xanh tím nằm đó, ngỗ tác đang cẩn thận xem xét nguyên nhân cái chết, đồng thời cũng ghi chép lại, cùng lúc đó một bộ khoái mang theo mấy nha sai vào nhà tìm manh mối khả nghi.
Vạn nương tử cũng không được ở trong sân, nàng ta đứng ở cổng lớn, che miệng khóc rống.
Trước cửa có rất nhiều hàng xóm láng giềng vây quanh, ồn ào bàn tán.
“Vạn Quang Viễn mới có ba mươi tuổi, sao lại c.h.ế.t đột ngột như vậy.”
“Cả người tím xanh, chắc chắn là bị độc chết, ai lại ác độc như vậy.”
“Vạn nương tử, có phải nam nhân nhà ngươi đắc tội ai không…”
Vạn nương tử tiếng ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn: “Nói đắc tội thì cũng chỉ có Tuệ Thục nhân! Ngày đó nàng tới chữa bệnh cho lão Vạn, bị ta ném đá lỡ trúng vào đầu nhi tử nhà nàng… Có phải vì chuyện này mà Tuệ Thục nhân hạ độc nam nhân nhà ta không… Ta sai rồi, ta không nên đối nghịch với Tuệ Thục nhân, sao ta lại lỗ mãng như vậy…”
Bên cạnh có người hùa theo phụ họa.
“Hôm đó ta cũng ở đây, Vạn nương tử ngươi cũng thật là, ném cái gì không ném, một hai phải ném đá.”
“Đầu của nhi tử Tuệ Thục nhân đều là máu, nhìn qua rất dọa người, bất kỳ người làm nương nào cũng không thể nhìn con mình như vậy.”
“Lúc trước thành Nam Dương xảy ra lũ lụt, Tuệ Thục nhân đích thân đi tới nơi lũ lụt nguy hiểm nhất, không màng tính mạng cứu hài tử, có thể thấy được nàng có bao nhiêu đau lòng nhi tử nhà mình.”
“Chẳng lẽ thật sự là Tuệ Thục nhân độc ác độc c.h.ế.t Vạn Quang Viễn sao?”
“Nhất định là Tuệ Thục nhân, nhất định là nàng ta!” Vạn nương tử giận dữ: “Quan sai đại nhân nhanh đi bắt Tuệ Thục nhân, nàng ta g.i.ế.c người, cần phải đền mạng!”
Nha sai trong sân lạnh lùng nói: “Hung thủ có phải Tuệ Thục nhân hay không còn chưa biết, tuy nhiên có nhiều người từng nhìn thấy Tuệ Thục nhân tới Vạn gia, đơn độc tiếp xúc với người c.h.ế.t nửa canh giờ, Tri phủ đại nhân chắc chắn sẽ truyền Tuệ Thục nhân đến phối hợp tra án, điểm này ngươi có thể yên tâm.”
Đang nói thì người tìm kiếm manh mối trong phòng đi ra: “Bùn đất trong bồn hoa này có chút lạ, hình như là thuốc độc.”
Bộ khoái phụ trách vụ án trầm mặc tiến lên: “Người c.h.ế.t khuôn mặt vặn vẹo, trước khi c.h.ế.t hẳn là đã giãy giụa một phen, sau khi hung thủ nhét thuốc độc thì vùi phần còn lại vào trong bồn hoa, Vạn nương tử không nghe được động tĩnh gì sao?”
Vạn nương tử lắc đầu: “Ta mỗi ngày hầu hạ hắn uống thuốc ăn cơm, thật sự quá mệt mỏi, đêm hôm qua thật sự đã ngủ như chết, không nghe được gì cả.”
Một nha sai tìm manh mỗi khác từ sân sau đi vào: “Đại nhân, ngoài sân sau tìm được dấu chân của nữ tử, nữ tử này hẳn là đêm khuya trèo tường vào, nhưng cửa sổ không có dấu vết bị cạy, hẳn là người này được mở cửa cho vào.”
“Dấu chân nữ tử, hung thủ quả nhiên là nữ nhân!” Vạn nương tử hét chói tai: “Là Tuệ Thục nhân! Nàng ta chính là hung thủ g.i.ế.c người! Nam nhân của ta c.h.ế.t quá thảm, cầu xin các vị quan sai đại nhân chủ trì công đạo cho nam nhân nhà ta! Nàng ta là Tuệ Thục nhân, là Tam phẩm mệnh phụ của triều đình, ta không nên đắc tội nàng ta, ta có thể quỳ xuống nhận lỗi với nàng ta, cũng có thể làm trâu làm ngựa, chỉ cần nàng ta có thể hả giận là được, nàng ta làm sao lại g.i.ế.c người, cô nhi quả phụ nhà ta biết làm sao đây…”
Nàng ta xụi lơ trên đất, khóc rống lên.
Mọi người xung quanh vốn dĩ không tin Tuệ Thục nhân g.i.ế.c người, nhưng có manh mối đã chỉ ra giới tính của hung thủ nên bọn họ cũng bắt đầu lung lay.
Dần dần trong đám người cũng có người lên tiếng.
“Tuệ Thục nhân chữa bệnh cho người ta là giả, cũng chỉ vì muốn có danh tiếng tốt khiến hoàng thượng thăng quan cho nàng ta đi.”
“Nàng ta vì kiếm bạc, vì thăng quan mà bất chấp thủ đoạn, người như vậy cũng đáng để dân chúng chúng ta kính yêu sao!”
“Thường dân chúng ta chỉ là vô tình làm nhi tử nàng ta bị thương, nàng ta lại g.i.ế.c người cho hả giận, nàng ta không xứng là Tuệ Thục nhân của Đại Vũ!”
“Phải không?” Một âm thanh lạnh lùng vọng đến: “Ta có xứng là Tuệ Thục nhân hay không không do các ngươi định đoạt, còn nữa, ta có g.i.ế.c người hay không thì cũng không thể dựa vào một manh mối đơn giản mà phán xét.”

Advertisement
';
Advertisement