Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Yến hội của tuần phủ phu nhân 2
Yến hội ngắm hoa thẳng đến chạng vạng mới chấm dứt, trong hai canh giờ này, quan hệ giữa Trình Loan Loan cùng Tuần phủ phu nhân đột nhiên tăng mạnh, không nói thân như tỷ muội, nhưng ít nhất cũng trở thành người quen theo nghĩa bình thường.
Nàng cùng tuần phủ phu nhân hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới cáo từ rời đi.
Đi tới cửa biệt viện, Lục Ánh Tuyết liền cười nói: “Loan Loan tỷ, sắc trời này còn sớm, chúng ta đi cửa hàng trang sức đi dạo một chút đi, Phan phu nhân nói cửa hàng kia là nhập hàng từ kinh thành tới đấy, có rất nhiều thứ hiếm lạ.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Vậy làm phiền Phan phu nhân dẫn đường.”
Phan phu nhân vẻ mặt sợ hãi: “Chút chuyện này không phiền phức gì hết, ở ngay phía trước, không xa.”
Trình Loan Loan cùng Lục Ánh Tuyết ngồi một chiếc xe ngựa, Phan phu nhân ngồi xe ngựa của mình, một trước một sau hướng đường phố phồn hoa chạy tới.
Hoàng hôn, đầu đường Vân thành cũng không hề tiêu điều, người bận rộn suốt cả một ngày lúc này đi ra ngoài dạo chơi, trên đường phố vô cùng náo nhiệt.
Trước khi xuống xe ngựa, Lục Ánh Tuyết cắn răng nói: “Đợi lát nữa nếu động thủ, để cho ta, miễn cho Loan Loan tỷ bị bẩn tay.”
Trình Loan Loan dở khóc dở cười: “Sao hả, trong mắt ngươi ta chính là một người thô lỗ chỉ biết động thủ sao?”
Lục Ánh Tuyết ho khụ khụ: “Tứ Đản bị trượng phu nàng ta tính kế, ta cảm thấy chỉ có tát nàng ta một cái mới có thể trút giận, ngươi không biết ta phải nín nhịn vất vả thế nào đâu.”
“Xem ra ngươi phải tiếp tục nhịn rồi.” Trình Loan Loan bật cười: “Ta định giao hảo với nàng ta mà không phải là cãi nhau đâu.”
Thấy bộ dáng Lục Ánh Tuyết vẻ mặt khó hiểu, nàng tiếp tục nói: “Mấy tiểu học quan bát cửu phẩm trong học chính phủ có đến hơn mười người, giải quyết một Phan đại nhân rồi, còn có thể có vô số Phan đại nhân khác. Thay vì như thế, chi bằng giữ lại họ Phan, để cho hắn đến làm việc cho ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ hôm qua đến nay, Tứ Đản đã vào phòng thi hai ngày, cũng không biết có ai tiếp tục có ý đồ xấu hay không.
Vì vậy, nàng phải ra tay xử lý chuyện này càng sớm càng tốt.
Trình Loan Loan vén rèm xe lên, đỡ tay Tề bà tử từ trên xe ngựa đi xuống.
Trước mặt là một cửa hàng trang sức ba tầng, trang trí vô cùng xa hoa, Phan phu nhân dẫn đường phía trước, một đoàn ba người đi vào.
Phan phu nhân hẳn là không phải khách quen ở đây, bởi vì chưởng quầy vẫn chưa tự mình bước ra nghênh đón. Trình Loan Loan chỉ rõ muốn trang sức mới nhất của kinh thành bên kia, mới được chưởng quỹ đưa vào nhã gian dâng trà.
Một loạt trang sức bằng vàng, còn có phỉ thúy, lưu ly, trân châu các loại trang sức, được chưởng quỹ cẩn thận nâng tới, bày ra trước mặt ba người.
Lục Ánh Tuyết trong mắt đầy sợ hãi than thở: “Thật không hổ là hàng của kinh thành, thật sự quá đẹp, Loan Loan tỷ, tỷ xem con chuồn chuồn bên trên cái kim trâm cài tóc này, lắc lư giống như thật vậy.”
“Thích sao, thích thì tặng ngươi.” Trình Loan Loan vô cùng hào phóng mở miệng: “Phan phu nhân có thích loại trang sức nào không, cũng chọn một món đi.”
Phan phu nhân hoảng sợ, giá trang sức trong cửa hàng này đều cực cao, mà những trang sức vận chuyển từ kinh thành này giá cả càng cao hơn nữa, chỉ tùy tùy tiện tiện liền trăm lượng bạc, nàng cũng không dám để cho Tuệ Thục nhân đưa cho nàng đồ quý giá như thế, vội vàng nói: “Không cần không cần, trong nhà ta đều có.”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua cây trâm trên đầu nàng ta, là trâm ngọc trai, nhưng trân châu đã hơi có chút mài mòn, rất rõ ràng đã đeo nhiều năm.
Yến hội hôm nay, đối với Phan phu nhân mà nói hẳn là trường hợp tương đối quan trọng, trang sức lấy ra đeo hẳn là loại trân quý nhất trong nhà. Nếu loại trân quý nhất chỉ là một cây trâm trân châu phẩm cấp không tốt, vậy chứng tỏ, gia sản Phan gia không được tốt lắm.
Bởi vì trong nhà quá nghèo, cho nên không chịu nổi lợi ích của Hạ gia hấp dẫn?
Nếu tiền có thể mua được một người, vậy thì càng thêm dễ dàng.
Trên mặt Trình Loan Loan lộ ra vẻ tươi cười: “Phan phu nhân cùng muội tử ta giao hảo, ta cùng Phan phu nhân cũng có duyên phận, tặng một món lễ vật không tính là gì. Có phải những thứ này đều chướng mắt không, vậy cái vòng tay này của ta, Phan phu nhân cứ nhận lấy đi.”
Nàng lấy chiếc vòng tay màu xanh ngọc bích trên cổ tay xuống.
Phan phu nhân sợ hãi bất an đến cực điểm.
Lục Ánh Tuyết ở bên cạnh khuyên nhủ: “Loan Loan tỷ ta có tiền, một cái vòng tay mà thôi, cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi, không có gì đáng ngại hết.”

Advertisement
';
Advertisement