Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Phan phu nhân quỳ xuống cầu xin tha thứ 1
Từ cửa hàng trang sức đi ra, Phan phu nhân có thêm một cái vòng ngọc, một cây trâm vàng, cùng một đôi khuyên tai hồng ngọc, đây còn là kết quả sau khi nàng ta đã cực lực từ chối.
Đi tới cửa ra vào của cửa hàng, Trình Loan Loan dừng bước, quay đầu lại mở miệng: “Kỳ thật, ta đưa những thứ này cho Phan phu nhân, cũng là có ý xin lỗi.”
Vẻ mặt Phan phu nhân mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu.
“Hôm qua lúc nhi tử ta vào trường thi, ở sân có đụng chạm tới Phan đại nhân, còn ảnh hưởng đến trật tự trường thi nữa, Phan đại nhân cũng không truy cứu lỗi lầm của nhi tử ta.” Nàng chậm rãi nói: “Nếu tặng lễ cho Phan đại nhân, khó tránh khỏi có hiềm nghi chuyện hối lộ, nhưng phụ nhân chúng ta tặng chút đồ trang sức là chuyện rất bình thường, Phan phu nhân cũng đừng cảm thấy ái ngại nữa.”
Phan phu nhân kinh ngạc đến cực điểm: “Lại còn có chuyện như vậy, không biết nhi tử của Tuệ Thục nhân tên gì?”
Lục Ánh Tuyết thay nàng trả lời: “Triệu Cảnh Tư, năm nay mười bốn tuổi, đại khái là tú tài nhỏ tuổi nhất tham gia kỳ thi hương. Đúng là không hiểu chuyện mà, may mà Phan đại nhân không so đo, bằng không tiểu tử này sẽ làm cho Loan Loan tỷ mất mặt mất.”
Phan phu nhân âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Lễ vật của Tuệ Thục nhân nàng nhận cũng rất không an tâm, nàng phải trở về hỏi trượng phu có phải có chuyện này hay không đã…
Ban đêm, Phan phu nhân ngồi xe đến tiểu viện của Phan gia. Bình thường canh giờ này, trượng phu đã sớm nên trở về, nhưng chín ngày này là ngày diễn ra kỳ thi hương, trượng phu làm học quan, nhất định phải ở bên kia đợi đến giờ tý, sau khi đổi ca với các học quan khác mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Phan phu nhân ngủ một giấc, mới chờ được trượng phu trở về.
Phan học quan rửa mặt xong vừa vào phòng ngủ, liền bị thê tử giữ chặt lại nói chuyện: “Ngươi biết hôm nay ta gặp ai không, là Tuệ Thục nhân tam phẩm đại danh đỉnh đỉnh đấy.”
Thân là học quan suốt ngày đều ở trong trường thi làm giám khảo, đương nhiên không biết tin tức Tuệ Thục nhân đến Vân tỉnh, hắn vừa cởi áo vừa nói: “Gặp thì thế nào, Tuệ Thục nhân tam phẩm là thân phận gì, nào phải là người mà ngươi ta có thể trèo cao?”
“Những thứ này, đều là lễ gặp mặt mà Tuệ Thục nhân đưa cho ta.” Phan phu nhân hưng phấn mở hộp trang điểm ra: “Khi Tuệ Thục nhân nói nhi tử nàng vào trường thi, bởi vì không hiểu chuyện làm ảnh hưởng đến trật tự phòng thi, nhưng ngươi cũng không truy cứu trách nhiệm của nhi tử nàng. Vậy nên nàng đưa cho ta những thứ này, vừa là xin lỗi vừa là cảm ơn, không nghĩ tới, ta còn có thể dính ánh sáng của ngươi, cùng Tuệ Thục nhân giao hảo…”
Ngón tay Phan học quan đột nhiên dừng lại: “Nhi tử của Tuệ Thục nhân cũng tham gia kỳ thi hương sao?”
“Đúng vậy, ngươi thân là học quan sao ngay cả cái này cũng không biết?” Phan phu nhân mở miệng: “Ta đã hỏi qua, nhi tử của Tuệ Thục nhân năm nay mười bốn tuổi, hẳn là học sinh nhỏ tuổi nhất tham gia kỳ thi hương lần này, hẳn là ngươi có ấn tượng đi.”
Trong lòng Phan học quan đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Hắn biết đại danh của Tuệ Thục nhân, ở tỉnh thành được truyền thành vô cùng truyền kỳ, nhi tử của một người quan trọng như vậy đến tỉnh thành thi cử, vì sao không nghe người nào nhắc tới?
Còn nữa, Tuệ Thục nhân là mệnh phụ triều đình tam phẩm, vì sao khiêm tốn đến mức như vậy?
Hắn dừng lại và hỏi: “Vậy ngươi có hỏi thăm tên nhi tử của Tuệ Thục nhân không?”
“Tên là Triệu Cảnh Tư.” Phan phu nhân không hề chú ý tới vẻ mặt trắng bệch của trượng phu: “Nghe nói hắn là án thủ của kỳ thi viện Hồ Châu năm ngoái, năm nay rất có hy vọng thi đỗ cử nhân. Ngươi đã giúp đỡ hắn khi hắn vào sân, ta nghĩ, chờ hắn trở thành sĩ tử, cũng nhất định sẽ báo đáp ngươi… Ngươi làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không, có muốn tìm lang trung đến xem không?”
Phan học quan đột nhiên ngã ngồi ở bên giường, làm Phan phu nhân sợ tới mức kinh hãi thất sắc.
“Triệu Cảnh Tư, Triệu Cảnh Tư…” Phan học quan cười khổ: “Nhân sĩ trấn Đại Hà huyện Bình An Hồ Châu, đều trùng khớp. Ta thế mà lại làm chuyện hồ đồ rồi…”

Advertisement
';
Advertisement