Phan phu nhân quỳ xuống cầu xin tha thứ 2
Mấy ngày trước kỳ thi hương, có người tìm được hắn, bảo hắn âm thầm ngáng chân một tú tài tên là Triệu Cảnh Tư, chỉ cần có thể làm cho Triệu Cảnh Tư bỏ thi, như vậy, sẽ bảo vệ đường làm quan của hắn.
Hắn vào cống viện đã gần mười năm, những năm gần đây, hắn đều luôn tận tụy, chưa bao giờ có một ngày lười biếng.
Kỳ thi hương ba năm một lần, vô số người nhét tiền cho hắn, hy vọng hắn có thể ở trong phòng thi hỗ trợ gian lận một hai, đều bị hắn cự tuyệt không chút lưu tình.
Hắn liêm khiết thanh bạch suốt cả mười năm, đồng liêu bên cạnh thăng quan, điều đi, chỉ có hắn vẫn dậm chân tại chỗ.
Hắn thật sự nóng nảy, cho nên, lúc này đây, hồ đồ đáp ứng làm chuyện hoang đường.
Hắn nhắm mắt, đem sự tình kể lại một lần.
“Ngươi! Ngươi vậy mà lại làm chuyện này!” Phan phu nhân trợn tròn mắt: “Ta thật sự cho rằng Tuệ Thục nhân là xin lỗi, thì ra là cảnh cáo. Đây là cảnh cáo ngươi không được động thủ với nhi tử nàng nữa… Ngươi ngoại trừ lúc vào cửa làm những chuyện kia, hai ngày nay còn làm cái gì, nhanh chóng nói rõ ràng!”
Phan học quan lắc đầu: “Chuyện như vậy, làm một lần cũng đủ cho ta cả đời không an tâm rồi, làm sao còn dám làm cái gì nữa, nếu biết hắn là nhi tử của Tuệ Thục nhân, ta căn bản sẽ không đáp ứng…”
“Cho dù là nhi tử của dân chúng bình thường, ngươi cũng không thể đáp ứng.” Phan phu nhân nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng xuất thân bần hàn, ngươi nên biết một tú tài bình thường cần cả nhà trả giá bao nhiêu mới có thể có được. Hành vi như vậy của ngươi, không phải hại một người, là hại cả đại gia tộc…Ngươi, ngươi, thật sự quá hồ đồ! Tuệ Thục nhân hôm nay không nghiêm khắc trách cứ mà là tặng ta nhiều đồ như vậy, ta nghĩ, Tuệ Thục nhân hẳn là nguyện ý cho ngươi một cơ hội khác, ngươi ngàn vạn lần đừng hồ đồ nữa. Còn nữa, rốt cuộc là ai sai ngươi đối phó với nhi tử của Tuệ Thục nhân, ngươi cũng nói với ta một chút, ngày mai ta đến cửa xin lỗi.”
Phan học quan cẩn thận nói lại.
Buổi sáng mùa thu lộ ra cảm giác mát mẻ, Trình Loan Loan khoác thêm một cái áo ngoài, cầm một quyển sách ngồi ở trong sân vừa uống trà vừa đọc sách.
Gần đến giờ thìn, Tề bà tử tiến vào bẩm báo: “Thục nhân, Phan phu nhân cầu kiến.”
Khóe môi Trình Loan Loan cong lên một chút, vị Phan phu nhân này quả nhiên không làm nàng thất vọng, nàng gật đầu: “Để cho nàng vào.”
Phan phu nhân đi theo Tề bà tử đi vào cửa, vừa nhìn thấy Trình Loan Loan, nàng trực tiếp quỳ gối trước mặt Trình Loan Loan.
“Phan phu nhân đây là làm cái gì thế?” Trình Loan Loan vội vàng nói: “Tề bà tử, nhanh đỡ Phan phu nhân dậy.”
“Tuệ Thục nhân, xin nghe ta nói trước.” Phan phu nhân cố chấp tiếp tục quỳ: “Đêm qua sau khi trượng phu trở về, ta đã hỏi qua hắn, lúc Triệu thiếu gia tiến vào phòng thi, đúng là trượng phụ ta đem bao đựng bút mực giấy nghiên của hắn giấu đi. Nếu không phải có người giải vây, Triệu thiếu gia có thể sẽ không có cách nào tham gia kỳ thi hương năm nay, nếu không phải trượng phu ta hôm nay còn phải đi cống viện làm việc, nhất định sẽ tự mình đến quỳ xuống bồi tội. Ta biết chuyện này khó có thể được Tuệ Thục nhân tha thứ, cũng không dám xin được tha thứ.”
Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng: “Nếu đã nói ra, vậy ta có chuyện liền trực tiếp hỏi, Phan đại nhân làm như vậy, là nhìn ta không vừa mắt, hay là sau lưng có người sai khiến?”
“Trượng phu ta cùng Tuệ Thục nhân chưa từng gặp mặt, sao lại thấy Tuệ Thục nhân không vừa mắt được chứ. Trên thực tế, hắn ngay cả nhi tử của Tuệ Thục nhân đến tham gia kỳ thi hương cũng không biết.” Phan phu nhân ngẩng đầu: “Ba ngày trước khi tổ chức kỳ thi hương, đô ty đại nhân gọi trượng phu ta đến đô ty phủ, cố ý sai sử chuyện này.”
Đô ty đại nhân!
Con ngươi Trình Loan Loan nheo lại.
Lần trước Lưu Khôi sở dĩ có thể ra tù sớm, chính là vị đô ty đại nhân này tự mình đi huyện Bạch Vân thả người.
Nàng còn phái người đến Vân tỉnh hỏi thăm, đám tội phạm Lưu Khôi tố cáo kia, đúng là tử địch của đô ty đại nhân, cho nên, nàng mới không đem ánh mắt đặt ở trên người đô ty đại nhân.
Nhưng có lần đầu tiên, hôm nay lại đến lần thứ hai, đô ty đại nhân liền rất khả nghi.
Trên cơ bản có thể xác định, vị đô ty này là người của Hạ gia.