Vô tình gặp được Tôn Thủy Cần 1
Văn thị cùng Tôn thị đi nhìn thử.
Sau khi trở về thì nói với Triệu lão thái thái người kia chắc chắn là Tôn Thủy Cần.
Triệu Thiển Căn họ Triệu, chung ba đời tổ tông, mọi người lại ở cùng thôn nên cảm tình vô cùng thâm hậu.
Hơn hai năm trước sau khi Tôn Thủy Cần rời đi, Triệu Thiển Căn vừa phải làm công vừa phải chăm sóc hài tử, cũng may có nương hắn phụ giúp một chút bằng không mỗi ngày trôi qua đều không dễ dàng.
Trong thôn có phụ nhân nhiệt tình muốn tìm cho Thiển Căn một bà nương để quán xuyến việc nhà nhưng Thiển Căn c.h.ế.t sống không đồng ý, hắn cho rằng sớm muộn gì thì Tôn Thủy Cần cũng sẽ trở vời.
Nương Thiển Căn tức tới mức gọi chất nữ nhà mình tới, muốn Thiển Căn gạo nấu thành cơm, kết quả Thiển Căn trở mặt ôm khuê nữ rời đi hơn nửa tháng mới trở về, về sau cha nương Thiển Căn cũng không dám tự tiện thu xếp chuyện này nữa.
Nhoáng cái đã hai năm, khuê nữ của Thiển Căn cũng đã lớn nên hắn đưa bé tới chỗ giữ trẻ trong thôn, hắn cũng có thể chuyên tâm đi làm.
Chỉ là hắn còn trẻ nhưng lại không chịu tìm người mới, trong thôn có rất nhiều người cảm thấy tiếc cho hắn.
“Ả này cũng lợi hại thật.” Tôn thị không thể không phục: “Lúc trước nàng ta lén trốn khỏi thôn Đại Hà, ta còn tưởng rằng nàng ta sẽ gặp báo ứng, không nghĩ tới đã mò lên tỉnh thành, còn gả cho một kẻ có tiền, hai nha hoàn bên cạnh cứ một tiếng phu nhân hai tiếng phu nhân, chậc chậc, khí thế còn lớn hơn đại tẩu, không biết còn tưởng nàng ta là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.”
Triệu lão thái thái nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta sống thoải mái thật, đáng thương cho Thiển Căn cùng tiểu khuê nữ còn mong nàng ta trở về, thật tiện phụ không biết xấu hổ!”
Văn thị thở dài mở miệng: “Sau khi về trấn Đại Hà chúng ta nói chuyện này cho Thiển Căn đi, để hắn sớm hết hy vọng.”
Trình Loan Loan nhếch môi.
Tôn Thủy Cần vẫn luôn là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, người như vậy tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là nếu nàng ta đã bắt đầu cuộc sống mới thì cũng nên chấm dứt mối quan hệ trước đó, cứ bỏ đi như vậy khiến phụ tử Thiển Căn đau khổ chờ đợi, lương tâm nàng ta không cắn rứt sao?
Trình Loan Loan đứng lên: “Sắc trời không còn sớm, về thôi.”
Đoàn người Triệu gia từ sân sau đi ra, đi đến cửa thì men theo đường nhỏ xuống núi.
Tôn Thủy Cần từ miếu đi ra, liếc mắt đã thấy được đoàn người đang xuống bậc thang, nàng ta đột nhiên căng thẳng.
Nàng ta nghe nói Tuệ Thục nhân tới tỉnh thành, sợ bị Tuệ Thục nhân nhìn thấy cho nên mới tới miếu ở tạm, Tuệ Thục nhân lại xuất hiện trong miếu, không phải biết nàng ta ở đây nên cố ý tới tìm chứ?
Nhưng nàng ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, người như Tuệ Thục nhân đã sớm không nhớ rõ nàng ta, có lẽ là nàng ta nghĩ nhiều.
Nha hoàn bên cạnh thấy nàng ta nhìn chằm chằm đoàn người trước mặt, không nhịn mở miệng nói: “Mới rồi lúc phu nhân dâng hương, hai vị thẩm thẩm mặc y phục xám và y phục xanh kia đã đứng đây nhìn rất lâu, hình như là quen với phu nhân…”
Trong lòng Tôn Thủy Cần rơi lộp bộp.
Đó là hai đệ tức của Tuệ Thục nhân, hai người này đều nhận ra nàng ta, vậy thì Tuệ Thục nhân cũng biết được sự tồn tại của nàng ta.
Nàng ta ở trong miếu ở đã nhiều ngày, tùy ý hỏi thăm một chút thì sẽ biết được thân phận của nàng ta, Tuệ Thục nhân sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?
Cuộc sống của nàng ta bây giờ biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước, nếu Tuệ Thục nhân ra tay thì những thứ này sẽ không còn nữa.
Nàng ta gắt gao nắm chặt khăn tay, chậm rãi nói: “Thu dọn một chút, trở về thành.”
Nha hoàn kinh ngạc nói: “Không phải nói sẽ ở trong miếu một tháng sao, mới có thể biểu hiện thành tâm với phật tổ, vẫn còn bảy, tám ngày nữa.”
“Không thiếu mấy ngày này.” Tôn Thủy Cần mím môi: “Mau đi thu dọn hành lý, trước đêm nay phải trở về.”
Nàng ta cúi đầu sờ sờ bụng, cười khổ.
Có lẽ vì nàng ta đã vứt bỏ nữ nhi còn trong tã lót, nên phật tổ trừng phạt khiến nàng ta không sinh được nữa.
Nhưng với thân phận của nàng ta bây giờ thì cần phải sinh một nhi tử mới có thể đứng vững gót chân trong gia tộc, nàng ta ngày ngày cầu thần bái phật, hy vọng thần linh có thể nghe được lời khẩn cầu của nàng ta.