Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Vô tình gặp được Tôn Thủy Cần 2
Sắc trời vừa tối thì đoàn người Trình Loan Loan đã về tới nhà.
Dọc đường đi Triệu lão thái thái cùng Tôn thị luôn mắng Tôn Thủy Cần, ở phương diện này thì bà bà nhi tức hai người vô cùng đồng lòng.
Triệu Nhị Cẩu cả ngày thị sát ở Đại Hà Yến trên tỉnh Vân, lúc tối trở về nghe được chuyện này thì rơi vào trầm mặc.
Hắn cùng Triệu Thiển Căn cùng tuổi, lại lớn lên trong cùng một thôn, từ nhỏ quan hệ đã không tồi, người mà mình coi như huynh đệ lại bị một phụ nhân hành hạ đến như vậy…
Hắn cảm thấy chính mình may mắn đồng thời cũng thấy đau lòng cho Triệu Thiển Căn.
Không đợi đến hôm sau, đêm đó hắn đã ra ngoài hỏi thăm tin tức, không bao lâu đã trở lại.
“Tôn Thủy Cần quả thật đã tái giá.” Triệu Nhị Cẩu trầm giọng nói: “Nàng ta bây giờ đã đổi họ, người ta thường gọi là Diêu La thị, gả cho một người làm ăn buôn bán ở tỉnh Vân, nàng ta nói dối mình là người huyện Phượng Hoàng ở Hồ Châu, họ La, vì trong nhà xảy ra biến cố mà lưu lạc tới tỉnh thành, không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai năm trước nàng ta gả cho Diêu lão bản làm thiếp, nửa năm sau chính thê của Diêu lão bản bệnh nặng qua đời, nàng ta đã lên làm thê của Diêu lão bản. Nàng ta có chút thông minh, giúp Diêu lão bản buôn bán, cứ như vậy đã kiếm lời không ít bạc, nàng ta rất có tiếng nói ở Diêu gia.”
Tôn thị lạnh lùng nói: “Ta đây đi tìm Diêu lão bản, nói cho hắn biết Tôn Thủy Cần trước kia đã gả cho người ta còn sinh hài tử, căn bản là không xứng làm đương gia chủ mẫu.”
“Diêu lão bản đã lớn tuổi, căn bản là không ra khỏi cửa, chuyện làm ăn đều giao cho Tôn Thủy Cần.” Triệu Nhị Cẩu khinh thường: “Nàng ta tận lực kiếm bạc cho Diêu gia, Diêu lão bản lại đưa hết sản nghiệp và khế đất cho nhi tử của chính thê, nàng ta vất vả một đời đến cuối cùng cũng không được gì.”
Trình Loan Loan kinh ngạc: “Tuổi lớn, lớn cỡ nào?”
“Năm nay đã năm, sáu chục tuổi.” Triệu Nhị Cẩu cười lạnh: “Thiển Căn là một trượng phu tốt như vậy mà nàng ta không cần, thế mà lại gả cho một lão nhân làm thiếp. Nghe người ta nói nàng ta gả qua đó hai năm mà bụng vẫn không có tin tức gì nên mới thường xuyên đến chùa miếu cầu con. Nếu trước khi Diêu lão bản qua đời mà nàng ta không có hài tử của chính mình thì chắc chắn sẽ bị đám nhi tử của Diêu lão bản đuổi ra khỏi nhà, có thấy chuyện mang thai quan trọng với nàng ta như thế nào.”
“Đáng! Đây là báo ứng!” Triệu lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Tức phụ lão tam, ngày mai chúng ta đến cửa hàng Diêu gia một chuyến!”
Tôn thị vô cùng phấn khích: “Con nghe nương.”
Trình Loan Loan: “…”
Thật ra nàng cũng không tán đồng, nhưng hình như chỉ có cách làm như vậy mới thỏa được nỗi giận trong lòng.
Thôi thôi, nếu thật sự lớn chuyện thì nàng lại bao che vậy.
Đêm nay Tôn thị hưng phấn không ngủ được, hai mắt thâm quầng.
Triệu lão thái thái cũng ngáp liên tục, rõ ràng cả đêm đã suy tính làm sao để đối phó với Tôn Thủy Cần.
Lúc cả nhà đang ăn cơm thì Tề bà tử vội vàng đi vào: “Thục nhân, có vị Diêu phu nhân xin cầu kiến.”
Lúc Triệu gia bàn luận tối qua cũng có Tề bà tử bên cạnh, trong lòng tự nhiên biết được vị Diêu phu nhân này là ai, bà có chút tức giận nhưng cũng rất hưng phấn: “Để nàng ta chờ bên ngoài hay mời nàng ta vào trong?”
Trình Loan Loan nhìn về phía Triệu lão thái thái, ý muốn để lão thái thái quyết định.
Triệu lão thái thái buông đũa, liếc nhìn Tôn thị một cái, cười lạnh nói: “Nếu nàng ta đã tự mình tới cửa thì có lý nào lại từ chối, để nàng ta vào đi.”

Advertisement
';
Advertisement