Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Van cầu Tuệ thục nhân đừng đến Diêu gia vạch trần thân phận của ta, bằng không ta thật sự chỉ có một con đường chết!” Tôn Thủy Cần ghé vào dưới chân Trình Loan Loan, “Chờ ngày sau ta hoàn toàn đứng vững ở Diêu gia, chờ ta có toàn bộ quyền nói chuyện, ta nhất định sẽ đón nữ nhi về nuôi, để nàng làm thiên kim tiểu thư… Ta cũng sẽ đền bù cho Triệu Thiển Căn…”
“Ta có thể đáp ứng ngươi không vạch trần thân phận của ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện.” Trình Loan Loan mắt lạnh nhìn nàng ta, “Mặc kệ ngươi về sau ngươi như thế nào đều không được phép đi tìm Triệu Thiển Căn, cũng không cho phép đi tìm hài tử đáng thuơng kia của ngươi!”
Tôn thị khẩn trương: “Đại tẩu, nàng ta ước gì cả một đời đều không gặp mặt Thiển Căn cùng hài tử, yêu cầu này của tẩu không phải như ý nàng ta sao?”
Tôn Thủy Cần cắn môi dưới.
Nếu nàng ta có thể thuận lợi sinh hài tử cho Diêu gia thì đời này nàng ta sẽ không đến Hồ Châu nữa.
Nhưng nếu nàng ta một mực không thể sinh được, nữ nhi sinh với Triệu Thiển Căn kia chính là hài tử duy nhất cuộc đời này của nàng ta, nàng ta không có khả năng không đi tìm…
Trình Loan Loan lẳng lặng nhìn nàng ta xoắn xuýt.
Một người ích kỷ, so với người mềm lòng lại càng dễ thành công hơn, dưới cái nhìn của nàng, tương lai của Tôn Thủy Cần nhất định sẽ không quá tệ.
Sau khi đi một mình đến độ cao nhất định, những chuyện sai lầm đã từng làm sẽ chậm rãi dâng lên ở trong lòng, mặc kệ về sau Tôn Thủy Cần có con của mình nữa hay không thì nữ nhi năm đó bị nàng ta vứt bỏ kia nhất định sẽ trở thành nỗi đau trong lòng nàng ta, khi đó, nàng ta vô cùng có khả năng sẽ quay về tìm…
Mà Triệu Thiển Căn quá ngu, lòng dạ cũng mềm, Tôn Thủy Cần chảy hai giọt nước mắt, nói không chừng sẽ đem nữ nhi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn chắp tay nhường cho người.
Tôn Thủy Cần không có quan hệ gì với nàng, nhưng nàng không đành lòng nhìn thấy Triệu Thiển Căn cứ ngốc mãi như thế, chỉ có khi Tôn Thủy Cần không tiếp tục xuất hiện nữa thì Thiển Căn mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Thấy Tôn Thủy Cần nãy giờ không nói gì, Trình Loan Loan đã hết kiên nhẫn: “Xem ra, chút nữa ta phải đi Diêu gia bái phỏng mới được.”
“Ta, ta đồng ý!” Tôn Thủy Cần lau khô nước mắt trên mặt, “Cũng xin Tuệ thục nhân dặn dò những người khác đừng đến Diêu gia gây chuyện.”
Những người khác này dĩ nhiên là chỉ Triệu lão thái thái cùng Tôn thị.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng: “Tam phẩm, phiền ngươi cầm giấy bút tới, chúng ta lập cái hiệp ước.”
Tôn Thủy Cần đã từng nếm qua thiệt thòi kia không viết hiệp ước, lập tức gật đầu đồng ý chứng từ giấy trắng mực đen lập xuống.
Khế ước rất đơn giản, Trình Loan Loan cam đoan tất cả mọi người Triệu gia ở trước mặt Diêu gia sẽ không tiết lộ thân phận của Tôn Thủy Cần, mà Tôn Thủy Cần thì lại lấy thân phận ban đầu của mình ký một phần hòa ly thư, cùng một phần văn thư thân tử đoạn tuyệt.
Nàng ta không dùng mực đóng dấu mà là cắn đầu ngón tay của mình, ấn huyết ấn, khế ước liền xem như hoàn thành.
“Diêu phu nhân đừng quỳ nữa, đứng lên đi.” Trình Loan Loan cất kỹ khế ước, “Nể tình trước kia quen biết, ta liền chúc ngươi tiền đồ như gấm.”
Lời này lọt vào trong tai Tôn Thủy Cần giống như là châm chọc, nhưng nàng ta không dám cãi lại cái gì.
Nàng ta đi lên trước, buông túi tiền nhỏ xuống: “Làm phiền Tuệ thục nhân chuyển giao, dân phụ cáo từ trước.”
Số tiền kia, Trình Loan Loan ban đầu không cần, nhưng mà ngẫm lại, vì sao không cần chứ, không có nương hài tử dễ bị người xem thường, số tiền kia, coi như là đồ cưới cho hài tử sau này, đến nhà chồng cũng có thể đặt chân.
Triệu lão thái thái thở dài một hơi: “Nếu như đảo lộn cuộc sống của Tôn Thủy Cần thật thì nàng ta khẳng định sẽ về trấn Đại Hà, hài tử Thiển Căn kia cũng nhất định sẽ lại chấp nhận nàng ta vô điều kiện… Như vậy cũng tốt, cũng tốt, về sau không có quan hệ gì nữa rồi…”

Advertisement
';
Advertisement