Triệu Tứ Đản thành Giải Nguyên 1
Người của nhà cũ Triệu gia vốn muốn đợi Triệu Tứ Đản kết thúc thi Hương xong rồi mới đi, nhưng vừa nghe ngóng được còn ít nhất phải hơn mười ngày nữa.
Cửa tiệm trong nhà đã đóng cửa ba bốn ngày, tổn thất còn khá lớn, thế là tính qua tính lại, ngày thứ năm dẹp đường hồi phủ.
“Nương, con sẽ không quay về nữa, con cùng mọi người đi đến kinh thành.” Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói, “Việc làm ăn trong nhà con đều giao cho Đại Vượng rồi, hắn hoàn toàn có thể ứng phó, con đi đến kinh thành một chuyến, xem có thể mở rộng Đại Hà Yến của chúng ta ra kinh thành được không.”
Trình Loan Loan nghiêm túc nhìn hắn: “chuyện Tứ Đản trên trường thi bị người khác tính kế, con biết chứ?”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, thực ra hắn có thể đoán được ai là người động thủ phía sau, nhưng, sức lực của hắn quá nhỏ bé, không cách nào đối kháng được với kẻ đó.
Hắn am hiểu chuyện làm ăn, giỏi việc kiếm tiền, vậy thì kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ hữu dụng của nương…
“Tứ Đản ở đây có ta bảo vệ, đối phương rất khó ra tay lần nữa, ta sợ bọn họ coi đại ca con là cửa đột phá.” Trình Loan Loan phân tích tỉ mỉ cho hắn, “Trong thôn mặc dù xây dựng nên đội tuần tra chế độ hoàn thiện, người bên ngoài rất khó trà trộn vào trong, nhưng, Đại Sơn luôn phải ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ gặp phải loại người như vậy hoặc loại chuyện thế kia, Đại Sơn tính tình thuần hậu, gặp chuyện sẽ không nghĩ nhiều, dễ bị người ta tính kế, con phải ở bên cạnh Đại Sơn, chuyện gì cũng phải nhắc nhở hắn kỹ càng.”
Thần sắc của Triệu Nhị Cẩu trở nên trầm trọng hơn.
Trước đây, đích trưởng tử của Hạ gia – Hạ Lăng hung hăng xông vào thôn Đại Hà gây sự, nếu không phải nương đã phòng bị từ trước thì thôn Đại Hà chắc chắn sẽ gặp nạn.
Lần này nương đến kinh thành, nói không chừng Hạ Lăng rất có khả năng lặp lại chiêu cũ.
“Đồ vật này, con cầm lấy.” Trình Loan Loan từ trong tay áo lấy ra ban chỉ màu xám đưa qua, “Đây là lễ vật mười năm trước cha con đưa cho ta trong lần cuối cùng trở về nhà, đồ vật này đại khái có linh, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, ta sẽ lấy đồ vật này ra, trong lòng mặc niệm tên của cha con, sau đó nhẹ nhàng động đậy, cha con sẽ hiển linh bảo vệ ta…”
Ban chỉ này là một thiết bị điều khiển từ xa bỏ túi mà nàng cất công lựa chọn trong ngàn vạn đồ vật, có thể khống chế dây điện trong trạch viện trấn Đại Hà.
Nếu có người ngoài xâm nhập, cử động mở hệ thống, người chạm vào điện sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
“Khi cha con mất chỉ là một Bách Phu Trưởng, năng lực có hạn, chỉ có thể bảo vệ cho mái nhà kia của chúng ta.” Trình Loan Loan tiếp tục mở miệng lừa dối, “Cha con báo mộng cho ta, nói vài ngày trước khi chàng ra đi đều không được uống nước, vì vậy đặc biệt thích nước, khi con mặc niệm tên cha con, có thể đổ nhiều nước một chút lên mặt đất, nhớ lấy, bản thân con không thể đứng trong phạm vi có nước…”
Triệu Nhị Cẩu cầm lấy ban chỉ, càng nghe càng kinh ngạc.
Hắn là người cổ đại đường đường chính chính, đương nhiên tin vào chuyện quỷ thần, hơn nữa người trong thôn luôn nói cha hắn sẽ hiển linh bảo vệ cho nương, hắn cũng dần dần tin tưởng cha hắn trên trời có linh.
Chỉ là, tin tưởng là một chuyện, để hắn tự mình chiêu linh thì lại là một chuyện khác.
Hắn lờ mờ cảm thấy, chuyện này lại không có liên quan gì đến cha hắn, chắc hẳn là bí mật của nương, nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, đều nghĩ không ra tại sao nương trước kia có thể đánh bại năm mươi hắc y nhân của Hạ gia trong nháy mắt, cho dù là cao thủ võ lâm cũng không lợi hại đến vậy… Cho nên, chỉ có thể quy lên đầu của cha.
Hắn đem ban chỉ cẩn thận cất đi, trịnh trọng nói: “Nương, con đều nhớ kỹ rồi, con nhất định sẽ bảo vệ tốt người trong nhà, bảo vệ tốt trấn Đại Hà!”
Đối với Triệu Nhị Cẩu, Trình Loan Loan rất yên tâm.
Người của nhà cũ Triệu gia đã ở tỉnh thành chơi vài ngày, mua không ít đồ vật hiếm lạ, từng người một đều vô cùng thỏa mãn dẹp đường hồi phủ.
Tiết tấu cuộc sống của Trình Loan Loan cũng chậm lại, mỗi ngày đều đọc sách, ra ngoài dạo phố, thỉnh thoảng cũng tham gia tụ tập của các quý phụ tỉnh thành.