Kênh đào từ Dương Châu đi kinh thành do triều đình bắt tù binh của các nước bại trận làm khổ sai xây dựng vào hàng trăm năm trước khi đất nước mới thành lập nên càng rộng rãi hơn so với kênh đào Tiêu Tần.
Kênh đào này được triều đình bố trí người trông coi, tiêu phí mất năm năm mới hoàn công, đối với thời cổ đại, một công trình lớn như vậy tiêu phí năm năm cũng không được xem là quá dài…. Nhưng phải biết rằng, tất cả công nhân xây dựng kênh đào này đều là tù binh, nghĩa là những người không được coi là con người, hoàn toàn bị xem là gia súc mà sai bảo, thời gian làm việc một ngày dài đến mười canh giờ, ăn không ngon ngủ không yên, sinh bệnh thì dứt khoát bị vứt bỏ, nghe nói mỗi tháng đều có một phần ba tù binh tử vong…. Sau khi kênh đào xây xong, số tù binh còn lại chưa đến một nghìn người….
Máu và nước mắt của năm đó đã hun đúc nên dòng sông dài của ngày hôm nay, làm kinh tế của triều Đại Vũ phồn vinh, làm cho Đại Vũ quốc càng ngày càng lớn mạnh.
Trình Loan Loan đứng trên sàn thuyền, ngắm dòng sông rộng lớn, ngắm những ngọn núi xanh um và những hàng cây tỏa bóng kéo dài liên miên hai bên bờ sông, nỗi thổn thức trong lòng dần dần bị gió thổi tan biến.
Đi đường thủy suốt mười ngày, cuối cùng cũng đến bến thuyền vùng ngoại ô Kinh thành.
Bến thuyền ở nơi này rất lớn, hơn nữa còn cực kỳ phồn hoa, tới tới lui lui đâu đâu cũng là người.
“Kinh thành, ta lại đến đây.” Triệu Tứ Đản nhảy xuống từ trên thuyền, trên khuôn mặt tràn đầy lý tưởng hào hùng: “Lần này đến ta sẽ không rời đi nữa đâu.”
Hắn nhất định phải vượt qua kỳ thi Hội, trở thành cống sĩ, hắn nhất định phải đỗ kỳ thi Đình, trở thành tiến sĩ, hắn phải ở lại kinh thành, hắn phải cố gắng đi đến nơi cao nhất, hắn muốn dùng năng lực của chính mình để bảo vệ mẫu thân và mỗi một người trong nhà.
“Kinh thành lớn quá, phồn hoa quá.” Lục Ánh Tuyết mang vẻ mặt không thể tin: “Ta nghĩ bến thuyền mới xây dựng của trấn Đại Hà đã rất lớn rồi, không ngờ bến thuyền của Kinh thành còn lớn hơn của trấn Đại Hà ít nhất cả mười lần, chẳng trách người nào người nấy đều hướng tới nơi đây.”
Triệu Tứ Đản phì cười, nói: “Sư mẫu, nơi này còn chưa phải Kinh thành đâu, chỉ là một thôn trang ở ngoại ô Kinh thành thôi, bởi vì có bến thuyền nên mới trở nên phồn vinh. Sư mẫu có nhìn thấy tường thành bên kia không? Đó mới là kinh thành dưới chân thiên tử.”
Lục Ánh Tuyết lườm hắn một cái: “Con coi ta là kẻ ngốc hả? Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng vào thành thôi.”
Lần này cùng vào kinh ngoài Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết ra thì còn có người nhà của hai học trò khác ở học đường Đại Hà. Bọn họ đều không phải là nhân sĩ bản địa của trấn Đại Hà nhưng lại có thể học tập ở học đường Đại Hà đủ để chứng minh cũng có của cải, họ đã sớm phái người đến Kinh thành sắp xếp tiểu viện ở tạm. Sau khi đoàn người đến Kinh thành liền tách ra.
Bên phía Lục Ánh Tuyết chỉ có nàng và Ngu Chiêm, người bên phía Trình Loan Loan thì nhiều hơn, có nàng và Tứ Đản, còn có thư đồng Tiểu Hải của Tứ Đản cùng với Trình Ất Trình Đinh phụ trách bảo vệ an toàn, thêm cả Tề bà tử và Hồng Diễm hầu hạ hằng ngày.
Mới vừa tiến vào Kinh thành, một bóng dáng quen thuộc đã đến chào đón.
“Nhị cô, sư mẫu.” Trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Trình Chiêu tràn ngập nụ cười từ tận đáy lòng: “Con còn nghĩ phải một canh giờ nữa mọi người mới đến kinh thành, không ngờ lại đến nhanh như vậy, hy vọng nhị cô và sư mẫu chớ trách.”
“Sáng sớm nổi gió, thuyền đi rất nhanh cho nên mới đến sớm hơn một chút.” Trình Loan Loan nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Hai năm không gặp, nhìn con có phong độ quan viên hơn trước kia mấy phần rồi. Con tới đón chúng ta như vậy không lỡ việc chứ?”
“Đương nhiên không rồi.” Trình Chiêu cười nói: “Có thể nhị cô không biết sức ảnh hưởng của người ở kinh thành lớn bao nhiêu. Bây giờ người là Thục nhân tam phẩm, vô số ánh mắt đều nhìn người chằm chằm, hơn nữa việc Tứ Đản trở thành Giải nguyên của kỳ thi Hương Vân thành càng làm cho ba chữ Tuệ Thục nhân nổi danh hơn…. Đại nhân Hàn lâm viện đã sớm đoán được nhị cô sẽ đến kinh thành, nói là chỉ cần nhị cô đến đây thì sẽ cho con nghỉ phép ba ngày, không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Lục Ánh Tuyết cười ha hả: “Không ngờ tên tuổi của Tuệ Thục nhân tam phẩm lại được hoan nghênh ở Kinh thành như vậy. Sau này ta sẽ đi theo Loan Loan tỷ, xem ai dám bắt nạt Tiểu Chiêm nhà chúng ta.”
Trình Loan Loan không biết trả lời như thế nào.
Nhóm văn nhân học trò đó nhằm vào Ngu Chiêm thì cùng lắm cũng chỉ hắt nước bẩn, làm vài chuyện lén lút mà thôi.
Nếu Hạ gia ra tay thì chắc chắn sẽ muốn mạng, tại sao người làm nương như Lục Ánh Tuyết lại nhanh quên chuyện lần trước Ngu Chiêm bị liên lụy rơi xuống nước như vậy chứ….